Đại Mộng Chủ

Chương 2046: Chuỷ thủ đâm

"Chúng ta ở trong động một ngày, bằng bên ngoài ngàn năm, coi như tu hành đã gần ba ngàn năm đi, nếu mà tu không có thành quả, sao còn có mặt mũi đi gặp những trưởng bối sư môn kia?" Lục Hóa Minh trêu đùa.

"Ha ha, đúng vậy, tuế nguyệt thật đúng như nước chảy, nhớ lại lúc bế quan, tựa như mới hôm qua." Bạch Tiêu Thiên sờ lên trán mình, cũng cười nói.

Trong khi hai người nói chuyện, Phủ Đông Lai từ trong mật thất đi ra, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao lại có thiên địa nguyên khí rung chuyển mãnh liệt như thế?"

"Ba động mãnh liệt như thế, chỉ sợ là có người đột phá cảnh giới Thiên tôn." Lục Hóa Minh nhìn về phía mật thất những người khác, nói.

Vừa dứt lời, bỗng thấy một cửa mật thất mở ra, Nhiếp Thải Châu với một thân vũ y nhanh nhẹn đi ra, đôi mắt sáng lưu chuyển, khí tức trên người xuất trần, tu vi ba động phát tán ra lại không mãnh liệt.

Bạch Tiêu Thiên thấy thế, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Đệ muội, ngươi đây là. . . Cảnh giới Thiên tôn sao?" Y vội nghênh đón, mở miệng hỏi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Bạch Tiêu Thiên thấy tu vi đuổi không kịp Thẩm Lạc, nên chỉ có thể dùng bối phận ép lên đầu hắn, mỗi lần nhìn thấy Nhiếp Thải Châu đều gọi nàng một tiếng "Đệ muội".

"Khoảng cách Thiên Tôn chân chính còn có một khoảng, bất quá Vu Thần quyết ta đã tu luyện tới đại thành, trên thân có thể tụ tập mười hai lực lượng Tổ Vu, dưới tình huống thôi động Đô Thiên Thần Sát đại trận có thể chiến với Thiên tôn một trận." Nhiếp Thải Châu nói.

Lời của nàng thập phần khiêm tốn, những người khác nghe lại rất chấn kinh, có thể đánh với Thiên tôn một trận, chiến lực nhất định phải ngang hàng với Thiên Tôn, thậm chí càng hơn một bậc mới được.

Trong lúc nói chuyện, những người còn lại cũng đều lục tục ngo ngoe đi ra.

"Trước mắt chỉ còn Thẩm Lạc và Đại Thánh chưa xuất quan, các ngươi đoán làm ra động tĩnh lớn như vậy là ai?" Lục Hóa Minh mở miệng hỏi.

Không chờ chúng nhân trả lời, cửa đá một mật thất bỗng nhiên mở ra, một bóng người chầm chậm bước ra ngoài.

Khí tức trên thân hắn vững chắc, khí diễm và hoả hoàn đã biến mất, chẳng qua trong lúc phất tay, tựa hồ thiên địa linh khí tự lưu chuyển theo, phảng phất giống như thiên nhân. Nhìn thấy Thẩm Lạc, gần như tất cả mọi người ngừng hô hấp lại một chút.

Bọn họ có thể cảm nhận được, khí tức Thẩm Lạc tán phát ra rất không giống bọn họ.

Loại cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, nếu như nhất định phải nói, bọn họ giờ phút này đều khó mà ngăn chặn cảm giác muốn quỳ xuống, sinh ra phục tùng và kính úy với hắn.

Đây không phải là huyễn thuật, cũng không phải khí thế chấn nhiếp, mà là Đại đạo áp chế.

Thời khắc này khí tức trên thân Thẩm Lạc nhìn như hư vô mờ mịt, không hiển sơn không lộ thủy, nhưng trên thực tế lại giống Như Lai phật tổ và Hạo Thiên Thượng Đế, đã rất tiếp cận lực lượng thiên đạo.

Lần này, ai là kẻ đầu têu làm linh khí phương thiên địa này bạo động, đã biết rõ rành rành.

Khoé miệng Nhiếp Thải Châu lộ ra một vệt ý cười, nghênh đón hắn đầu tiên.

Thẩm Lạc thập phần tự nhiên nắm tay của nàng, đi tới trước đám người, mặt lộ ý cười, nói: "Chư vị đã lâu không gặp, nhìn thu hoạch cũng không nhỏ nha."

"Ha ha, luận thu hoạch, ai có thể vượt được ngươi, hảo tiểu tử, ngươi. . ." Bạch Tiêu Thiên đi lên phía trước, đánh vào ngực Thẩm Lạc một quyền, sau đó ôm tay nhếch miệng tỏ vẻ đau.

"Thẩm huynh, chúc mừng." Phủ Đông Lai không nói lời thừa, mở miệng nói.

Những người còn lại cũng đồng loạt đi tới, mở miệng chúc mừng.

Lục Hóa Minh thoáng chậm một bước so với những người khác, là người cuối cùng đi tới trước Thẩm Lạc, mở miệng nói: "Thẩm huynh, xem ra trên con đường tu hành, về sau ta đã đuổi không kịp ngươi rồi, bất quá có câu này phải nói với ngươi một chút."

"Cái gì?" Thẩm Lạc chần chừ hỏi.

"Kề tai tới." Lục Hóa Minh ngoắc ngoắc tay, nói.

"Thần thần bí bí, làm cái quỷ gì?" Thẩm Lạc ngoài miệng oán giận, vẫn đưa qua.

Ngay lúc Thẩm Lạc đưa qua, trong nháy mắt lòng bàn tay Lục Hóa Minh đột nhiên xuất hiện một thanh chuỷ thủ màu trắng phẩm chất như ngọc, không có dấu hiệu nào báo trước đâm tới bụng dưới Thẩm Lạc.

Trong nháy mắt chuỷ thủ đâm tới, phù văn khắc hoạ trên đó sáng lên quang mang, lúc tiếp xúc thân thể Thẩm Lạc không trở ngại chút nào đâm xuyên vào.

Ngay sau đó, Chủy thủ kia tựa như khối băng hòa tan, biến thành một đoàn bạch quang nồng đậm, tiến vào thể nội Thẩm Lạc, trên vị trí bụng co lại thành một bạch sắc quang cầu to bằng đầu người.

Biến cố phát sinh quá đột ngột, khiến tất cả mọi người, kể cả chính Thẩm Lạc cũng không kịp phản ứng.

"Ngươi làm gì đó?" Nhiếp Thải Châu yêu kiều một tiếng, một chưởng vung ra, vu lực mãnh liệt tuôn ra.

"Ầm" một thanh âm vang lên, ngực Lục Hóa Minh lập tức bị lõm vào, miệng phun máu tươi, bay ngược ra sau.

"Lục Hóa Minh, ngươi điên rồi sao?" Bạch Tiêu Thiên lập tức ngăn trước người Thẩm Lạc, trợn mắt trách mắng.

Không chờ Lục Hóa Minh đáp lời, bỗng nghe Phủ Đông Lai la lên một tiếng: "Thẩm huynh, ngươi. . .'

Bạch Tiêu Thiên cuống quít quay đầu nhìn lại, phát hiện vị trí phần bụng Thẩm Lạc bị bao phủ trong bạch sắc quang cầu, huyết nhục đang nhanh chóng mục nát già yếu, chỉ sau mấy hơi thở đã hóa thành bụi đất, tan ra.

Nhìn qua, phần bụng Thẩm Lạc thình lình xuất hiện một lỗ trống cự đại, huyết nhục hoàn toàn không có, xương sống lưng bị hòa tan một đoạn, thân thể gần như bị cắt thành hai đoạn.

Lục Hóa Minh thấy thế, trên mặt lộ ra tiếu ý dữ tợn, căn bản không trả lời mọi người chất vấn, thân hình đột nhiên nhảy chồm lên, lại đánh tới Thẩm Lạc.

Nhiếp Thải Châu thấy thế, lập tức lửa giận công tâm, không cố kỵ gì nữa, bay thẳng đến Lục Hóa Minh nghênh đón.

Nàng nhấc tay lên, đầu ngón tay điểm tới phía trước một cái, lòng bàn tay ngưng tụ một đạo tia sáng màu vàng, khí lưu xung quanh lập tức ngưng tụ theo, hình thành một luồng khí xoáy màu xanh.

Ngay sau đó, "Vèo" một tiếng xé gió, kim quang từ đầu ngón tay nàng bắn ra, hóa thành một mũi tên màu vàng, kéo theo một đuôi lửa kim sắc, bắn về phía Lục Hóa Minh.

Mũi tên lướt qua, hư không khuấy động, tựa hồ một vùng không gian bị kéo theo, ép về phía Lục Hóa Minh.

"Một kích tiện tay này, uy năng gần như có thể so với sử dụng Nhược Mộc Thần Cung rồi." Trong điện quang hỏa thạch, trong lòng Bạch Tiêu Thiên hiện lên một ý niệm như vậy.

Lục Hóa Minh thấy mũi tên bay tới, vậy mà căn bản không tránh không né, ưỡn ngực nghênh đón mũi tên, trên nắm tay ngưng tụ pháp lực, hình thành một đám lửa, thẳng đến Thẩm Lạc.

Tư thế kia, rất có cảm giác quyết tuyệt lấy mạng đổi mạng.

Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, hai thanh cốt kiếm màu trắng giao thoa, ra sức vung lên, một cỗ pháp lực cường đại xông lên trên.

Cốt kiếm và mũi tên màu vàng va chạm, lập tức cải biến phương hướng mũi tên.

Một vệt kim quang xẹt qua, mũi tên màu vàng sượt qua bả vai Lục Hóa Minh, xé rách quần áo, vạch ra trên bả vai y một rãnh máu chướng mắt, máu tươi vẩy ra.

Lục Hóa Minh lao tới vẫn không ngừng, tiếp tục phóng tới Thẩm Lạc.

"Không thể . . . . ."

Cổ Hoá Linh vừa mới ngăn lại mũi tên màu vàng, thân ảnh xông lên, trực tiếp lấy thân thể cản lại Lục Hóa Minh.

Nắm đấm Lục Hoá Minh, nửa điểm không lưu lực đập vào trên ngực của nàng, lập tức có thanh âm nứt xương truyền đến, tóe lên một đoàn huyết hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận