Đại Mộng Chủ

Chương 1914: Vạn Độc Hồ Lô

Bạch Xuyên nhấc chưởng khẽ hấp, hút hồ lô màu tím trên mặt đất vào trong tay, nhìn chằm chằm ba người Tôn bà bà một chút, tiếp đó xoay người sang chỗ khác, thân hình mơ hồ trốn vào trong âm ảnh, biến mất không thấy.

Liễu Phi Tự thấy thế, lập tức đuổi theo, nhưng chỉ nhận ra một cỗ sóng pháp lực, không còn thấy tung tích Bạch Xuyên.

"Lại để hắn chạy." Nàng hung hăng giậm chân một cái, tức giận nói.

"Mặc kệ hắn, xem thương thế Phi Yến trước đã." Tôn bà bà hô.

"Bà bà, ta không sao. . . Chỉ là xương cổ tay bị đánh gãy. . ." Liễu Phi Yến chịu đựng đau đớn nói ra, trong cổ tựa hồ còn chưa hồi phục, tiếng nói hơi khô khan không lưu loát.

Màu huyết hồng trong mắt của nàng còn chưa thối lui, một cỗ hận ý nồng đậm muốn dâng lên trào ra.

"May mắn, chỉ bị ngoại thương, ngươi đừng động đậy." Tôn bà bà kiểm tra một hồi, xác định không có thương thế nào khác, mới bắt đầu giúp nàng trị liệu xương gãy.

"Bà bà, chờ tìm ra hắn, ta nhất định phải tự tay giết chết hắn." Liễu Phi Yến oán hận nói.

"Hắn là tu sĩ Thái Ất cảnh, chỉ là do thụ thương không nhẹ, mới miễn cưỡng thua chạy, gặp lại phải cảnh giác, không thể đầu óc phát sốt mà đi báo thù." Thần sắc Tôn bà bà ngưng trọng dặn dò.

Liễu Phi Yến "Ừ" một tiếng, hiển nhiên không coi lời bà bà ra gì.

"Nhớ kỹ bà bà nói, không được chủ quan." Liễu Phi Tự thở dài, khuyên.

"Biết. . ." Liễu Phi Yến bất đắc dĩ thở dài.

"Bà bà, vậy kế tiếp, chúng ta làm gì?" Liễu Phi Tự lại hỏi.

"Xử lý chính sự quan trọng hơn." Tôn bà bà nhìn thoáng qua nhà tranh phía sau nói.

Ba người xuất phát, đi tới phía sau nhà tranh.

Một bên khác, trong động quật chỗ vách núi lúc trước, thân ảnh Bạch Xuyên từ trong bóng tối mặt đất chui ra, tay nắm hồ lô màu tím kia đi tới một góc khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận xem xét.

Sờ tới sờ lui hồ lô xúc cảm thập phần bóng loáng, nhìn cũng không có gì đặc biệt, chỉ ở phần đáy hồ lô khắc mấy chữ Khải nhỏ.

Bạch Xuyên lật lên xem xét, phát hiện là bốn chữ "Vạn Độc Hồ Lô", con mắt lập tức sáng lên.

Gã không lo tiếp tục điều dưỡng thương thế, hai tay tả hữu hợp lại, kẹp hồ lô màu tím trong lòng bàn tay, bắt đầu toàn lực hành động, nhanh chóng luyện hóa.

Qua hồi lâu, sáu mươi tư cấm chế trong hồ lô đã được luyện hóa, Bạch Xuyên chậm rãi mở hai mắt ra, trong miệng thở dài ra một hơi, trên trán chảy ra mồ hôi ròng ròng.

"Quả nhiên là bảo bối tốt, bằng vào trạng thái ta lúc này, nếu tiếp tục luyện hóa cấm chế, chỉ sợ sẽ khiên động thương thế, hao tổn Nguyên Thần, không có lợi." Bạch Xuyên trầm ngâm nói.

Nói xong, gã ngừng luyện hóa, thu hồi hồ lô, lật tay lấy ra một viên đan dược ăn vào, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt của gã thoáng khôi phục một chút huyết sắc, trong đôi mắt cũng sáng lên tinh quang, lại ngừng điều dưỡng, không kịp chờ đợi lấy ra Vạn Độc Hồ Lô, muốn thử uy lực bảo bối này.

Bàn tay gã bao trùm phần đáy hồ lô, tâm niệm vừa động, pháp lực thôi phát.

Trên Vạn Độc Hồ Lô lập tức tỏa ra ánh sáng, miệng hồ lô chớp động một đạo quang mang, ngay sau đó mười mấy phi trùng cực nhanh lao ra, vỗ cánh lượn vòng trong hư không, vù vù không ngừng.

"Phệ Nguyên Bàn Tằm." Bạch Xuyên vui mừng nói.

Dưới tâm niệm gã vận chuyển, Phệ Nguyên Bàn Tằm bay ra, quanh thân nó bắt đầu chớp động quang mang, từ lớn chừng ngón cái bắt đầu phi tốc phồng lớn, chỉ chốc lát sau đã lớn như trâu nước, dù làm thú cưỡi cũng không vấn đề.

Ngay sau đó, tâm niệm gã chuyển động, Phệ Nguyên Bàn Tằm lớn như trâu nước nhanh chóng thu nhỏ, trở nên nhỏ như muỗi kiến, thanh âm vỗ cánh bé không thể nghe, nếu cố ý khống chế, ngay cả ba động linh lực cũng yếu ớt đến cực điểm.

"Nguy hiểm thật! Vừa rồi những Phệ Nguyên Bàn Tằm này nếu lấy loại hình thái này đánh lén, chỉ sợ ta cũng khó mà phát hiện." Trong lòng Bạch Xuyên xiết chặt.

Thu hồi Phệ Nguyên Bàn Tằm xong, gã lần nữa thôi động Vạn Độc Hồ Lô, miệng hồ lô lóe lên tử quang, một đoàn sương độc màu tím phun ra ngoài. Những nơi đi qua, hư không rung động phốc phốc, hiển nhiên là bị ăn mòn thập phần nghiêm trọng.

Bạch Xuyên khá hài lòng, thu hồi nó, lại thử thêm mấy lần, Vạn Độc Hồ Lô không làm gã thất vọng, bên trong có đủ khói độc sương độc, còn có nọc độc độc tiễn khó mà phòng bị.

Ngoài Phệ Nguyên Bàn Tằm, còn có rất nhiều độc trùng độc vật, từng con đều bất phàm.

"Ha ha, có bảo vật này, phối hợp Âm Ảnh Tiềm Hành của ta, Thẩm Lạc, ta nhất định phải làm cho ngươi trả giá đắt, lần này ta nhất định nghiền xương ngươi thành tro." Trên mặt Bạch Xuyên hiện lên vẻ điên cuồng, thấp giọng gầm thét.

Sau khi phát tiết, Bạch Xuyên mới thu liễm nỗi lòng, bắt đầu tiếp tục điều tức khôi phục thương thế.

Một bên khác, Bắc Minh Côn xuyên thẳng qua hư không, mê vụ phía trước đột nhiên phân tán, rẽ qua hai bên biến mất.

Thẩm Lạc cưỡi trên lưng của nó trông về phía xa, chỉ thấy chính mình đang xuyên thẳng qua một hẻm núi sâu thẳm, cuối tầm mắt có thể nhìn thấy một mảnh kiến trúc liên miên thành núi.

Nơi đó kiến trúc vàng son lộng lẫy, nhìn giống như hoa viên ngự uyển hoàng gia, một mực kéo dài đến chỗ rất xa.

Thẩm Lạc nhắm hai mắt lại cảm ứng, bên trong không nhìn thấy bóng người hoặc là vật sống, chỉ thấy mơ hồ có phật tháp đứng sừng sững, cũng có hòn non bộ cao ngất, càng có đại lượng Kim Điện phân bố.

Chỉ bất quá khu kiến trúc cung điện cũng không phải sáng rõ chỉnh tề, mà khắp nơi là cỏ dại, còn có không ít cung điện đã tổn hại đổ sụp, nhìn tựa hồ hoang phế đã lâu.

"Nơi này chính là cửa vào Thần Ma Tỉnh chân chính." Lúc này, thanh âm Bắc Minh Côn bỗng nhiên vang lên.

Trong khi nói chuyện, thân hình nó đột nhiên thu lại, trong một đám vân khí hóa thành hình người, thả mấy người Thẩm Lạc từ trên lưng xuống.

Mấy người Thẩm Lạc ổn định thân hình, nhìn về phía Bắc Minh Côn, phát hiện nó biến thành hình người lại khác trước, biến thành một lão giả lưng còng, một thân vải xám áo gai, sợi tóc xám trắng.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Thẩm Lạc kỳ quái hỏi.

"Những tên trong Tiểu Tây Thiên kia từng có sát ý với ta, ta tạm thời vẫn chưa muốn chạm mặt bọn hắn, nên cải biến một chút hình dáng và khí tức." Bắc Minh Côn mở miệng nói.

Nói xong, không biết gã làm gì, trên thân loé lên một tầng quang mang, lập tức rất nhanh biến mất, khí tức của gã thu liễm đến Chân Tiên kỳ, loại khí tức Hồng Hoang Yêu tộc đặc biệt cũng hoàn toàn biến mất.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, âm thầm kinh ngạc, Bắc Minh Côn biến hóa thuật ngay cả khí tức cũng có thể hoàn toàn thay đổi, so với Thất Thập Nhị Biến tựa hồ còn tinh diệu hơn.

Bất quá hắn rất nhanh thu liễm cảm xúc, nhìn lại phía trước, trong lòng hơi kinh ngạc, bởi vì tình huống nơi này khá giống với Thần Ma tỉnh thấy ở Phương Thốn sơn.

Giống như đoán được trong lòng Thẩm Lạc nghi vấn, Bắc Minh Côn giải thích:

"Bởi vì lực lượng không gian rải ra, nơi này đã lâu bị lực lượng không gian bao khỏa chia cắt, tạo thành một hoàn cảnh giống như bí cảnh tiểu thiên địa, Thần Ma Tỉnh ngay trong đó."

"Hẳn là những kiến trúc cung điện kia, ở cùng chỗ với Thần Ma Tỉnh, nên bị lực lượng không gian cắt chém ra?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận