Đại Mộng Chủ

Chương 1991: Cứu người

"Ta và Lục Hóa Minh cảm thấy có chỗ lạ thường, vì vậy tiến vào trung bộ Bắc Câu Lô Châu, kết quả trong một dãy núi gặp đại lượng ma thú tập kích, sau khi vất vả đánh lui ma thú, chúng ta tính toán trở về, nhưng lại bị vô số ma linh quấn lấy, cuối cùng dẫn tới hai tên ma tôn Thái Ất cảnh nối tiếp đến, Lục Hóa Minh vì cứu ta, bị ma tôn trọng thương, sau đó…" Cổ Hóa Linh nói đến đây, đã khó có thể nói thêm.

Lông mày Thẩm Lạc vặn u thành cục, ánh mắt nặng nề nhìn Viên Thiên Cương và Trình Giảo Kim.

"Theo tình cảnh Cổ Hóa Linh nói, Ma tộc không phải đình chỉ giết chóc, mà bọn chúng chuẩn bị khí huyết cho Xi Vưu đã đầy đủ rồi, hiện tại toàn bộ Bắc Câu Lô Châu, đã hoàn toàn bị luân hãm. Lục huynh, huynh ấy…" Thẩm Lạc cắn răng trầm ngâm nói.

Những yêu tộc kia còn có khả năng thoát đi, sinh linh bình thường sống trong Bắc Câu Lô Châu, không biết tình huống như thế nào, về phần Lục Hóa Minh, Thẩm Lạc không dám nghĩ đến kết quả của gã.

"Trường Minh Đăng của Lục Hóa Minh, lưu tại Ty Thiên Giám vẫn sáng." Lúc này, Viên Thiên Cương bỗng nhiên mở miệng nói.

"Vậy lục huynh vẫn còn sống?" Thẩm Lạc đại hỉ nói.

"Nếu như đã thân tử đạo tiêu, Trường Minh Đăng sẽ tắt, nếu nhục thân bị hủy diệt, thần hồn cũng hẳn theo Trường Minh đăng chỉ dẫn bay trở về Ty Thiên Giám, nhưng bây giờ hai loại tình huống này vẫn không xuất hiện." Viên Thiên Cương nói.

"Tốt, ta lập tức khởi hành, đi cứu huynh ấy trở về." Thẩm Lạc vui vẻ nói.

"Đừng vội cao hứng, Trường Minh Đăng mặc dù không bị tắt, nhưng đăng diễm lại trở thành màu xanh biếc, ta suy đoán thần hồn của Hoá Minh đã bị ma khí xâm nhiễm, rất có thể đã biến thành ma linh rồi." Viên Thiên Cương nói.

"Ma linh, là cái gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Trong trung bộ Bắc Câu Lô Châu chúng ta gặp phải, một loại ma vật giống như âm vật, không có nhục thể, cũng không có linh trí, toàn thân tràn ngập ma khí, không phá huỷ ma hạch, trong đầu, sẽ không cách nào đánh giết. Loại ma vật này khi còn sống tựa hồ là người bình thường hoặc sinh linh phổ thông, sau khi khí huyết bị hút khô nhục thân mục nát, chỉ còn lại ba hồn bảy vía bị ma khí xâm nhiễm, thực lực mặc dù không mạnh, nhưng số lượng thực sự nhiều lắm." Cổ Hóa Linh mở miệng giải thích.

"Bị ma khí xâm nhiễm cũng không chỉ bọn chúng, còn có một bộ phận sinh linh yêu thú bị xâm nhiễm, biến thành ma thú chỉ biết giết chóc." Trình Giảo Kim bổ sung.

"Các ngươi nói bản thân những ma linh không cường đại, cho nên ta tin tưởng Lục Hóa Minh khẳng định không bị luyện thành ma linh, chí ít chỉ cần ma tộc không ngốc, sẽ không lãng phí tài nguyên như thế. Bất kể thực lực bản thân Lục Hóa Minh, hay bối cảnh Quan Phủ Đại Đường, giá trị cho bọn chúng lợi dụng không nhỏ, cho nên ta tin tưởng Lục huynh vẫn không sao." Thẩm Lạc kiên định nói.

Nghe lời ấy, trong đôi mắt Cổ Hóa Linh sáng lên hào quang.

"Quốc sư, ta quyết định không đi Thiên Cung, ta muốn tới Bắc Câu Lô Châu, cứu Lục Hóa Minh trở về." Thẩm Lạc nhìn Viên Thiên Cương, mở miệng nói.

Viên Thiên Cương khẽ gật đầu, không có chút vẻ ngoài ý muốn nào, tựa hồ đã sớm có dự liệu việc này.

"Người làm sư phụ như ta, đích thân đi cứu nó mới đúng…" Trình Giảo Kim áy náy, nói.

Lúc trước gặp biến cố, Trình Giảo Kim có thể còn sống sót đã không dễ, lão bây giờ tu vi hao tổn cực lớn, trong vòng trăm năm chỉ sợ khó khôi phục trình độ ban đầu.

"Quốc công không cần như thế, các ngươi yên tâm đi, ta cam đoan, chắc chắn đưa Lục Hóa Minh an toàn trở về." Thẩm Lạc vỗ vỗ bộ ngực, mở miệng nói.

Viên Thiên Cương trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.

"Lần này thập phần hung hiểm, ngươi phải bảo trọng chính mình, nhất quyết không thể chủ quan. Nếu gặp chuyện ngoài khả năng… Đừng, đừng nên tham gia vào." Trình Giảo Kim hơi gian nan dặn dò.

Lão đương nhiên tin tưởng thực lực Thẩm Lạc, cũng hi vọng hắn có thể thuận lợi cứu Lục Hóa Minh trở về, nhưng Bắc Câu Lô Châu bây giờ ví như đầm rồng hang hổ cũng không đủ, lão không thể cho Thẩm Lạc đi mạo hiểm tính mạng.

"Quốc công yên tâm, trong lòng ta nắm chắc." Thẩm Lạc khẽ gật đầu.

"Ta đi với ngươi." Lúc này, Cổ Hóa Linh cũng mở miệng nói.

"Không được, ngươi bị thương như thế, không đi thì tốt hơn." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

"Ngươi độc thân đi cứu viện, căn bản không rõ tình huống trong Bắc Câu Lô Châu, cũng không biết ta và Lục Hóa Minh cụ thể tách nhau tại chỗ nào, muốn tìm chẳng phải như mò kim đáy biển sao?" Cổ Hóa Linh nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, hơi trầm ngâm, nhất thời không biết phản bác thế nào.

"Ta đi với ngươi, tỉ lệ cứu được Lục Hóa Minh sẽ lớn hơn chút." Cổ Hóa Linh lần nữa nhấn mạnh.

"Nhưng thương thế của ngươi…" Trình Giảo Kim lo lắng nói.

"Trên đường đi Bắc Câu Lô Châu điều dưỡng là được, vấn đề không lớn." Cổ Hóa Linh lập tức nói.

Thấy nàng đã quyết, đám người cũng không tiếp tục phản đối, lúc này Viên Thiên Cương lấy ra một bình đan dược chữa thương đưa cho nàng, dặn dò: "Thời gian có khẩn trương đến đâu cũng không thể hoàn thành trong một hai ngày, ngươi cứ điều trị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại xuất phát."

Cổ Hóa Linh hơi do dự, vẫn gật đầu.

Ngày thứ hai.

Đến thời khắc Thẩm Lạc và Cổ Hóa Linh xuất phát, Viên Thiên Cương và Trình Giảo Kim đến đưa tiễn.

"Chuyện cứu người, giao cho các ngươi." Trình Giảo Kim thở dài một tiếng, hổ thẹn nói.

Dứt lời, lão lấy từ trong ngực một vật, đưa cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhận lấy bảo vật, mừng rỡ không thôi.

Sau khi cáo biệt, hai người bọn họ rất nhanh ly khai, đi tới bên ngoài thành Trường An.

Từ xa, Thẩm Lạc thấy bên ngoài cửa thành có một nhân ảnh, nhìn hơi quen mắt, cẩn thận ngưng thần nhìn hắn lại nhịn không được bật cười.

Chỉ thấy người kia mặc một bộ tăng bào xanh nhạt, dáng người thon dài, ngũ quan đoan chính, trên thân khó nén khí tức quý công tử.

Thời điểm Thẩm Lạc nhìn thấy Bạch Tiêu Thiên, Bạch Tiêu Thiên cũng chú ý tới hắn và Cổ Hóa Linh, chủ động tiến lên đón.

"Bạch huynh, bộ dạng của ngươi…" Thẩm Lạc đánh giá Bạch Tiêu Thiên, ánh mắt cuối cùng dừng trên cái đầu trơn bóng của gã, thần sắc ít nhiều hơi lúng túng nói.

Cổ Hóa Linh cũng giật mình, sững sờ đương trường.

"Bớt nói nhảm, ta đã biết Lục Hóa Minh gặp chuyện, lần này đi cùng các ngươi đến Bắc Câu Lô Châu." Thần sắc Bạch Tiêu Thiên hơi mất tự nhiên, mở miệng đổi chủ đề.

Thẩm Lạc lại không buông tha, vẫn như cũ hỏi: "Bạch huynh, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao, hay do có chuyện suy nghĩ không thông, vì sao lại đột nhiên lựa chọn xuất gia?"

"Ngươi ít đánh rắm, ta đây vì tu luyện bí pháp Phật môn mới thành như vậy, ta không xuất gia, ngươi nhìn xem, ta căn bản không thụ giới, chẳng qua tóc rụng sạch mà thôi." Bạch Tiêu Thiên vạn phần xấu hổ, nói xong liền cúi đầu xuống, cho hai người Thẩm Lạc nhìn đầu của mình, trên đầu quả nhiên không có giới ba.

"Ồ, thì ra như thế, không biết pháp hiệu của Bạch huynh là gì?" Thẩm Lạc khẽ gật đầu, sau đó chỉnh đốn y phục nghiêm trang hỏi.

"Ngươi lại hỏi pháp hiệu thử xem." Bạch Tiêu Thiên nhất thời giận dữ, lắc mình đi tới phía sau Thẩm Lạc, một tay bóp chặt cổ hắn, uy hiếp.

Thẩm Lạc vội vàng nhận lỗi, Bạch Tiêu Thiên mới tha cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận