Đại Mộng Chủ

Chương 1156: Cửu Đầu Thánh Quân

Không bao lâu, theo một trận thanh âm cắt chém vang lên, nồng vụ xung quanh bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.

Thẩm Lạc bỗng thấy, trên mặt đất phía trước huyết thủy chảy ngang, một con thuỷ mãng khổng lồ đầu một nơi thân một nẻo, nằm ở trên mặt đất.

Sắc mặt Vu Man Nhi hơi trắng bệch đứng ở một bên.

"Thật là lợi hại. . ." Trong lòng Thẩm Lạc không khỏi tán thưởng.

Lúc trước hắn thấy Vu Man Nhi vẫn luôn ôn hòa, giờ phút này mới phát hiện một khi nàng tức giận, thi triển thủ đoạn càng như gió táp mưa rào, thực lực đúng là nửa điểm không tầm thường.

Thấy Thẩm Lạc đang ngó chừng dò xét mình, Vu Man Nhi hơi ngượng ngùng.

Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng dần dần sinh đỏ ửng, hai tay bấm pháp quyết, trong hư không xung quanh lập tức có từng tia từng sợi nguyên khí Mộc thuộc tính tinh thuần tụ tập đến, hóa thành một tầng hào quang màu xanh lục bao phủ nàng.

Thẩm Lạc dời ánh mắt đi, dự định phóng thích tất cả những tinh mị còn bị vây ở trong lưới điện kia.

Lúc này, dị biến nảy sinh.

Trên mặt đất, thi thể Thủy Mãng đột nhiên bốc lên khói trắng, ngay chỗ bị đứt đã không còn đầu lâu, huyết nhục nhúc nhích, đúng là ngưng tụ ra hình người, trong miệng cắn một thanh trường kiếm nhuốm máu, đâm thẳng về phía Vu Man Nhi.

Vu Man Nhi đang dùng Thần Mộc Ân Trạch khôi phục pháp lực, giờ phút này không có phòng bị, căn bản không kịp né tránh.

Bất quá, cũng may Thẩm Lạc một mực không buông lỏng, thân hình lóe lên đã đến trước người Vu Man Nhi.

Bên ngoài cơ thể hắn lóe lên ô quang, Cửu Lê Ma Giáp trong nháy mắt mang quanh thân, ưỡn ngực vọt tới đón đỡ trường kiếm.

"Keng" một tiếng kim loại giao minh.

Vầng sáng ngoài thân Cửu Lê Ma Giáp bị một kiếm đâm xuyên, bản thân áo giáp lại nhẹ nhõm đỡ được mũi kiếm.

Hắn quát khẽ một tiếng, ma khí chứa trong ma giáp trong nháy mắt bộc phát, bỗng nhiên va chạm tới.

Yêu vật Thủy Mãng cảm thấy một cỗ cự lực tràn trề như bài sơn đảo hải chạm đến, lúc này bị đánh bay ngược ra sau.

Lần này, Thẩm Lạc không tiếp tục cho nó bất luận cơ hội thoát thân, lúc này thi triển Tà Nguyệt Bộ đuổi theo.

"Ầm."

Một cước Thẩm Lạc mang theo liên tiếp tàn ảnh trùng điệp đạp xuống, lực đạo như thiên quân.

Trên thân yêu vật Thủy Mãng vang lên thanh âm "Ken két", không chỉ xương sườn trước ngực nhao nhao đứt gãy, ngay cả xương sống sau lưng cũng đứt thành ba đoạn.

Nó giãy giụa gượng dậy, một thanh trường kiếm xích hồng đã "Xùy" một tiếng đâm xuyên qua bộ ngực của nó.

"A. . ."

Một tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi.

"Thành thật một chút, nếu không ta sẽ đốt cho ngươi hôi phi yên diệt." Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng.

Thủy Mãng tất nhiên biết trong Thuần Dương phi kiếm uẩn chứa Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ngay cả tiếng hét thảm cũng cố nén, im bặt dừng lại.

"Ngươi dám giết ta? Ngươi có biết đại vương nhà ta là ai không?" Thủy Mãng cắn răng, trầm giọng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày nhíu lại, hỏi: "Không biết, ngươi nói xem."

"Trách không được ngươi dám ra tay với ta, nguyên lai không biết đại vương nhà ta là Cửu Đầu Thánh Quân?" Thủy Mãng nghe vậy sững sờ, nhưng nói nhanh.

Nó tưởng nói ra danh hiệu này, cũng đủ khiến cho Thẩm Lạc sợ hãi.

Nhưng khi nó thấy trên mặt Thẩm Lạc chỉ có nghi hoặc, mà cũng không nhìn thấy e ngại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

"Chỉ nghe nói qua Cửu Linh Nguyên Thánh, chưa từng nghe Cửu Đầu Thánh Quân. . ." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

Suy nghĩ một lát, Thẩm Lạc lắc đầu, vẫn chắc chắn chưa nghe qua nhân vật này.

"Cửu Đầu Thánh Quân này là ai, tu vi thế nào?" Hắn mở miệng hỏi.

"Ngươi. . . Ngươi thật không biết đại vương nhà ta?" Thủy Mãng vẫn như cũ cảm thấy khó tin.

"Trả lời vấn đề của ta, ít nói lời vô nghĩa đi."

Thẩm Lạc vỗ tay phát ra tiếng, trước ngực Thủy Mãng lập tức có hỏa diễm xích hồng cháy lên.

Thủy Mãng thống khổ giãy giụa, nhưng cũng lấy lại tinh thần, nổi giận mắng: "Muốn dò xét tin tức đại vương nhà ta, ngươi nằm mơ."

Thẩm Lạc nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng câu lên, một sợi Hồng Liên Nghiệp Hỏa trực tiếp xông lên linh đài, đốt cháy thần hồn Thủy Mãng.

Loại đau đớn khủng bố này, tuyệt không phải nhục thể có thể chịu được, Thủy Mãng lập tức tê tâm liệt phế kêu thảm.

Động tĩnh kia, các tinh mị vừa mới được giải thoát nghe được đều run lẩy bẩy.

Từng con muốn thoát đi nơi đây, nhưng không dám chạy.

"Phi Hồng tỷ tỷ, trong tộc thật không còn những người khác sao?" Diên Diên gian nan mở miệng hỏi.

Phi Hồng vừa mới uống xong một giọt linh dịch do tinh hoa thảo mộc biến thành từ trong lòng bàn tay Vu Man Nhi, thở dài một hơi, nhìn Diên Diên không khỏi buồn bã, mắt đỏ hồng nhẹ gật đầu.

Diên Diên lộ vẻ bi thương, trong mắt lại dấy lên lửa giận cừu hận, nhìn về phía Thủy Mãng.

"Thẩm đại ca, thế nào?" Vu Man Nhi im lặng đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Lạc dò hỏi.

"Ngược lại là xương cứng, bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa ta đốt thần hồn, cũng không chịu nói nửa điểm hữu dụng." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

"Tộc địa Diệp Linh Tinh Mị không cần đi nữa, đã bị hủy rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người Diên Diên bọn họ." Vu Man Nhi hạ giọng, báo cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc mặc dù đã sớm chuẩn bị việc này, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy tức giận khó kìm được.

"Thôi, nếu không chịu nói, giữ lại cũng không còn tác dụng gì nữa." Thẩm Lạc lạnh giọng nói ra, bàn tay chậm rãi nâng lên.

Thủy Mãng thấy Thẩm Lạc muốn hạ sát thủ, vậy mà vẫn không xin khoan dung, trong miệng còn hung ác uy hiếp:

"Ngươi dám giết ta, đại vương ta nhất định lột da hủy xương, nghiền xương thành tro, khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát."

Thẩm Lạc mắt điếc tai ngơ, bàn tay nhấc lên, hoả diễm trên Thuần Dương phi kiếm thiêu đốt càng thêm hung mãnh, huyệt động trên ngực Thủy Mãng mở rộng ra, mắt thấy là sẽ chết ngay tại chỗ.

"Đại, đại nhân. . . Có lẽ ta có thể giúp được." Lúc này, một thanh âm e sợ vang lên.

Thẩm Lạc nghe vậy, tạm thời ngừng lại, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Mê Điệt Hoa Tinh Mị đang cùng Diên Diên đi tới bên cạnh bọn hắn.

"Ngươi có biện pháp?" Thẩm Lạc hỏi.

"Đại nhân làm tổn thương thần hồn của hắn, giờ phút này, hắn. . . Hắn đang suy yếu, có lẽ ta thử được một chút." Mê Điệt Hoa Tinh Mị cúi đầu, nói.

Thẩm Lạc nhớ tới lúc trước bọn người tùy tùng họ Viên đã nói qua, Mê Điệt Hoa Tinh Mị có thiên phú đặc biệt.

"Làm phiền." Thẩm Lạc ôm quyền nói.

Mê Điệt Hoa Tinh Mị thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay.

Nó treo trên bầu trời đi tới trước người Thủy Mãng, Thủy Mãng lập tức nổi giận quát: "Ngươi muốn chết, còn chưa cút. . ."

Gã vừa nói, quanh người liền có vài đầu dây leo bụi gai kéo dài ra, không chỉ gắt gao bao lấy thân thể gã, cũng bịt miệng gã lại.

Thủy Mãng kịch liệt giãy giụa, lại bị Thẩm Lạc trùng điệp đạp một cước.

Dù vậy, gia hỏa này vẫn như cũ không chịu trung thực, thẳng đến khi Mê Điệt Hoa Tinh Mị thò hai xích tu mỏng manh thật dài trên đầu ra, chui vào hai bên lỗ tai, gã mới không còn động tĩnh.

Mê Điệt Hoa Tinh Mị chậm rãi nhắm hai mắt lại, quanh thân bắt đầu có thất thải quang mang phun trào, thuận theo hai xúc tu trên đỉnh đầu không ngừng chảy vào trong tai Thủy Mãng.

Thuỷ Mãng lúc đầu còn cau mày, bất quá sau một lát mặt mày giãn ra, bình tĩnh lại.

Lại sau một lát, trên mặt của gã hiện ra vẻ tươi cười, giống như lâm vào trong mộng đẹp.

Lúc này, Mê Điệt Hoa Tinh Mị chậm rãi mở hai mắt ra, đưa tay vung lên phía trước.

Nơi ống tay áo nàng thổi qua, có một tầng thất thải quang phấn vẩy xuống, trong hư không ngưng tụ không tan, phía trên dần dần hiện ra một hình ảnh lờ mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận