Đại Mộng Chủ

Chương 1790: Xuất thủ

"Yêu thú… Yêu thú!" Chu Mãng Thất kinh hoảng hét lớn.

Lúc này, đuôi thuyền bỗng nhiên vang lên tiếng chạm.

Đám người vội vàng xoay người lại nhìn, thì kinh ngạc phát hiện, một đầu bát túc hải yêu bộ dáng to trăm trượng, tám xúc tu vô cùng tráng kiện đang xuyên qua màn sáng phòng hộ, bám chặt vào thân thuyền.

Đang khi bọn họ tưởng rằng yêu thú tập kích, lại kinh ngạc phát hiện, toàn thân bát túc hải yêu đang bị đốt thương, vậy mà kéo bảo thuyền ngược lại, trợ giúp bọn hắn thoát khỏi lực hút của vòng xoáy.

"Bọn chúng theo kịp rồi…" Thẩm Lạc cũng chú ý tới, ấu đồng tộc nhân Thủy Thực Tộc, thình lình cũng xuất hiện trên đầu bát túc hải yêu.

Thế nhưng, dù đã có bát túc hải yêu hỗ trợ, cũng chỉ thoáng trì hoãn thời gian mà thôi, lực lượng như vậy cuối cùng vẫn không đủ giúp bọn hắn thoát khỏi khốn cảnh.

"Long Vương bệ hạ, lực lượng mười một Thủy Thực Tộc không đủ, vậy thả tất cả tộc nhân Thủy Thực Tộc, để bọn chúng cùng nhau hợp lực, chúng ta nhất định có thể thoát thân." Lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Đám người nghe tiếng nhìn lại, mới phát hiện thanh âm kia chính của Thẩm Lạc, một nhân tộc không đáng chú ý đến.

"Phụ vương, hắn nói không sai." Ngao Chiến cũng lập tức nói.

Ngao Khâm hơi suy nghĩ, nói: "Đến bây giờ, bọn chúng muốn chạy cũng không thoát được."

Dứt lời, Ngao Khâm lại liếc nhìn Thẩm Lạc, đáy mắt hiện lên một tia hồ nghi, nhưng tình huống khẩn cấp, cũng không cho phép gã suy nghĩ quá nhiều, lúc này vung tay áo lên…

Chỉ thấy một đạo phù văn trên thân thuyền toả sáng, sau đó đầu thuyền cũng có một đạo phù trận phóng toả hào quang, từng thân ảnh từng thân ảnh tộc nhân Thủy Thực Tộc từ đó xuất hiện, trên thân đều bị tỏa liên buộc chặt, nối tiếp nhau trước đầu bảo thuyền.

"Nếu không muốn chết, thì dùng hết sức kéo động bảo thuyền." Ngao Khâm hét to một tiếng.

Trước đầu thuyền hơn trăm tộc nhân Thủy Thực Tộc bi minh không ngừng, cũng chỉ có thể ra sức du động, rốt cuộc kéo động đầu thuyền chuyển phương hướng, cưỡng ép kéo bảo thuyền lao xuống vết nứt dưới Viêm Toại Hỏa Mạch.

Trên thuyền một đám tu sĩ Long Cung thấy thế đại hỉ, cuối cùng thở dài một hơi.

"Đề nghị của ngươi có công, chờ sau khi trở về, sẽ được ban thưởng." Ngao Khâm nhìn Thẩm Lạc nói.

"Đa tạ bệ hạ." Thẩm Lạc ôm quyền đáp tạ, miệng nhếch lên một vệt ý cười.

Bảo thuyền to lớn dưới tộc nhân Thủy Thực Tộc dẫn dắt, một đầu lao xuống đáy biển, hiện tại đã cách khe hở đen nhánh không đến mười trượng.

Lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng rít gào.

Hơn mười đạo kim sắc kiếm quang phóng xuất, từ phía sau bảo thuyền bắn nhanh đến.

Đám người Ngao Khâm kinh ngạc nhìn kiếm quang lướt qua trước mắt mình, kỳ biến bất ngờ, căn bản không ngăn trở kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười mấy thanh phi kiếm kia bay xuyên qua màn sáng cấm chế của bảo thuyền, phách trảm xuống xiềng xích tại đầu thuyền.

"Ngươi…"

Thanh âm kinh nộ của Ngao Khâm vừa vang lên, thì liên tiếp âm thanh kiếm minh cũng điên cuồng rung động!

"Keng keng keng" Âm thanh xiềng xích đứt đoạn, cũng theo đó không ngừng vang lên.

Hơn trăm tộc nhân Thủy Thực Tộc còn không biết sự tình đang phát sinh, bọn chúng ngạc nhiên phát hiện, xiềng xích trói buộc bọn chúng vậy mà đồng thời đứt gãy, thân thể khôi phục tự do.

Thủ lĩnh Thủy Thực Tộc ngẩng đầu gào to, thanh âm vang vọng tựa như Kình minh, dẫn đầu bỏ lại bảo thuyền lao về nơi xa, đám tộc nhân Thủy Thực Tộc còn lại cũng đồng loạt chạy trốn, không dám dừng lại chút nào.

- Giải thích "Kình minh" là Con hải mã kêu bằng tiếng của con cá voi. Hết giải thích.

Bảo thuyền bỗng mất lực kéo, nhưng không lập tức dừng lại, mà theo đà tiếp tục lao thẳng xuống khe hở đen nhánh dưới đáy biển, nhưng dưới lực hút của vòng xoáy, phương hướng của bảo thuyền đã bị lệnh, đuôi thuyền cũng nghiêng về hướng vòng xoáy.

Bát vỹ của bát túc hải yêu đang quấn chặt bảo thuyền, nên căn bản không kịp thoát thân, ấu đồng Thủy Thực Tộc cũng như vậy, theo đó mà bị liên lụy.

Thẩm Lạc thấy thế, thân hình chợt loé, vọt thẳng đến màn sáng cấm chế của bảo thuyền, một tay chống đỡ thân hình khổng lồ của bát túc hải yêu, tay kia trực tiếp vỗ hướng cự hình hỏa trụ.

Cánh tay của hắn trong nước biển cực tốc bành trướng, Xi Vưu Chi Bác hiển lộ đánh lên trên cự hình hỏa trụ.

"Ầm" một tiếng bạo minh!

Cánh tay Thẩm Lạc trong nháy mắt bị ngọn lửa quấn quanh, nhiệt độ khủng bố làm hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Lực đẩy to lớn cũng theo đó truyền đến, phản chấn bọn hắn cùng bảo thuyền, đánh cho bọn hắn bay ngược lại, cách xa cự hình hỏa trụ.

Nhưng mà, ngọn lửa trên cánh tay của Thẩm Lạc vẫn không bị dập tắt, vậy mà theo cánh tay thiêu đốt lên.

Chỉ mấy tức thời gian, y phục nửa bên thân hắn đã bị hoả tán, làn da huyết nhục cũng bị hỏa tán, bạch cốt đã hiển hiện rõ ràng.

Thời điểm hắn đau nhức khó nhịn, Thẩm Lạc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thiêu đốt chợt hạ xuống, xem xét mới phát hiện hai xúc tu của bát túc hải yêu đang quấn quanh người hắn, bao trùm toàn thân hắn, thay hắn ngăn chặn hỏa diễm.

Thẩm Lạc chịu đựng nỗi thống khổ, vội vàng thu hồi phi kiếm, tế khởi Súc Địa Xích.

Thời khắc hắn muốn thôi động Súc Địa Xích, đầu bảo thuyền đã đâm vào bên trong khe nứt màu đen, một cỗ hấp lực cường đại đột ngột bộc phát, trong nháy mắt kéo bảo thuyền chui vào trong khe nứt.

"Ầm"

Tiến vào khe nứt không bao lâu, bên trong lập tức truyền đến âm thanh trầm muộn.

Bảo thuyền mất cân bằng rơi xuống đất, đụng kích mặt đất, một mực trượt dài hơn mười trượng mới ngừng lại.

Nơi đuôi thuyền, bát túc hải yêu đã khôi phục hình người, gã đang ôm ấu đồng vào trong ngực mình.

Cánh tay, khuôn mặt cùng các nơi trên thân thể gã, xuất hiện từng vết thương bị bỏng nghiêm trọng, đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được kết vảy, tạo thành từng ban từng ban ngấn.

Thẩm Lạc cũng từ dưới đất đứng lên, cả cánh tay, bả vai cùng nửa bên ngực, đã bị liệt diễm của Viêm Toại Hỏa Mạch thiêu đốt đến lộ xương trắng lạnh lẽo.

Bất quá pháp lực trong cơ thể hắn vẫn sung túc, Đại Khai Bác Thuật đang điên cuồng vận chuyển, huyết nhục bị hoả tán nhanh chóng khôi phục, một màn này làm cho bát túc hải yêu cùng ấu đồng Thủy Thực Tộc xem đến trợn mắt há mồm.

Huyết nhục tổn thương cũng không khó chữa trị, bất quá có chút ngoài ý muốn, cánh tay bị liệt diễm Viêm Toại Hỏa Mạch thiêu đốt, vậy mà chết lặng nếu hắn không cẩn thận xem xét thì thậm chí không cảm giác được cánh tay này còn tồn tại.

Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trăm trượng cao trên đầu, giống như phủ lên một tầng tinh thạch trong suốt, dưới tầng tinh thạch còn có một màng sáng gần như trong suốt, chia cách hai tầng không gian.

Hắn lại nhìn khắp bốn phía, thấy bọn hắn thân đang trong một động quật trống trải.

Bởi có Viêm Toại Hỏa Mạch bên trên, cho nên trong động quật tia sáng sung túc, có thể chỉnh thể nhìn đại khái toàn cảnh xung quanh, nhưng chỉ vẻn vẹn chiếu sáng phương viên mấy trăm trượng quanh mình, cũng không tính quá lớn.

Trên vách đá xung quanh, có từng đường vân màu đỏ tươi, bên trong tựa hồ có dung nham của Viêm Toại Hỏa Mạch chảy xuôi, bên trong động quật nhiệt độ cũng vô cùng cao.

Đúng lúc này, trên bảo thuyền phía trước, Ngao Khâm mang theo một đám tu sĩ Long Cung nhảy xuống.

"Hừ, hảo tiểu tử, ẩn tàng đủ sâu, đến ta cũng không nhìn thấu ngươi." Ngao Khâm nhìn về phía Thẩm Lạc, trợn mắt nói.

Ngao Chiến ở một bên, tay cầm một thanh trường đao màu vàng, lưỡi đao đang gác trên cổ Chu Mãng Thất.

Khuôn mặt Chu Mãng Thất đầy khổ tướng, không dám nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận