Đại Mộng Chủ

Chương 1317: Dự định

"A. . ."

Thẩm Lạc đi tới bên cạnh đầm nước, mới ngạc nhiên phát hiện bên trong không phải là nước mưa, mà là nước do thiên địa linh khí hội tụ thành.

Hắn nâng…lên uống một hớp, cảm thấy mát lạnh ngọt ngào, hóa giải mệt mỏi mấy ngày qua.

Thẩm Lạc trở lại bên bờ, tìm một khối nham thạch ngồi xuống, nghỉ ngơi sơ, trên thân loé lên lam quang bao trùm toàn thân, sau một lát mới chầm chậm tản ra. Không biết ở bên trong làm gì.

Hắn rớt pháp lực vào Càn Khôn Đại bên hông, đưa tay nhoáng một cái.

Quỷ Tướng, Kính Yêu trên đường tới đây, đã tuần tự thức tỉnh.

Lam quang hiện lên, thân hình Kính Yêu từ trong túi bắn ra, rơi vào cạnh Thẩm Lạc.

"Chủ nhân." Kính Yêu thấp giọng nói một tiếng, nhìn rất là buồn bã.

Trước đó ở trong Hắc Uyên Mê Quật, Thẩm Lạc đối mặt địch nhân phi thường cường đại, nàng cơ hồ không có chỗ để xuất thủ, một mực bất lực tránh ở trong Càn Khôn Đại, khiến nội tâm nàng rất là rầu rĩ.

Mà tu vi Thẩm Lạc đột nhiên tăng mạnh, chênh lệch với nàng càng lúc càng lớn, càng làm cho Kính Yêu lo nghĩ không thôi.

"Ngươi cũng không cần buồn bã, lúc trước ở trong Hắc Uyên Mê Quật địch nhân quá nhiều, loại hoàn cảnh đặc thù kia cũng không thích hợp cho ngươi phát huy tác dụng, dựa vào thần thông bộ tộc Kính Yêu của ngươi và tấm bảo kính kia, tiềm lực của ngươi vẫn còn rất mạnh." Thẩm Lạc nhìn thấy Kính Yêu như vậy, an ủi.

Nghe lời này, thần sắc Kính Yêu hơi có chút biến hóa, nhìn đã khá hơn nhiều.

"Ta đưa ngươi về Đông Hải trước, Xuân Thu quan nơi đó không cần ngươi tiếp tục trấn thủ nữa, trong này có một ít đan dược và chân thủy, còn có mấy món pháp bảo, xem như thù lao cho ngươi vất vả trong khoảng thời gian qua, sau khi ngươi trở về tiếp tục tinh tiến tu vi, tranh thủ sớm ngày đạt tới Đại Thừa hậu kỳ." Thẩm Lạc lấy ra một vòng tay trữ vật đưa cho Kính Yêu.

Cùng lúc đó, môi hắn khẽ nhúc nhích, một đoạn mật ngữ truyền vào não hải Kính Yêu.

Kính Yêu nghe xong khẽ giật mình, sau đó gật gật đầu, tiếp nhận vòng tay.

Thẩm Lạc vận chuyển thông linh thuật, ngưng tụ ra thông linh thủy động, đưa Kính Yêu về Đông Hải.

Trong động phủ Kính Yêu, lam quang phun trào, một xoáy nước lớn vài trượng trống rỗng xuất hiện, thân ảnh Kính Yêu từ bên trong nhảy ra.

"Muội muội, lần này được triệu hoán qua, sao ở bên kia lâu như vậy?" Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, một bóng người màu xanh lam đang đứng ở trong động phủ, chính là Lệ Yêu kia, mặt không đổi sắc.

Trên thân Lệ Yêu lượn lờ lam quang, khí tức hùng hậu, đã đạt đến Đại Thừa hậu kỳ, ẩn ẩn tới gần hậu kỳ đỉnh phong.

"Chủ nhân lúc trước để cho ta thay hắn tọa trấn tông phái, sau lại thăm dò một tòa bí cảnh, gặp phải địch nhân phi thường cường đại, cho nên hao tốn rất nhiều thời gian." Kính Yêu nói.

"Hừ, ngươi vẫn đần độn như thế, Nhân tộc nói há có thể tin tưởng, lại là nam nhân, coi chừng có ngày bị hắn bán đi qua tàu nhé." Lệ Yêu khẽ nói.

"Chủ nhân sẽ không, hắn một mực để cho ta đợi ở nơi an toàn, từ trước tới giờ không để cho ta mạo hiểm, chỉ là mượn dùng năng lực của ta mà thôi." Kính Yêu nhẹ nhàng nói, thần sắc lại kiên định lạ thường.

"Ngươi thật đúng là đầu gỗ." Lệ Yêu nhìn thấy Kính Yêu như vậy, một mặt biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Lệ Yêu tỷ tỷ, ta muốn đi với tỷ vào trong Bắc Minh bí cảnh tu luyện." Kính Yêu trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu nói.

"Vì sao đột nhiên muốn đi nơi đó? Ngươi kể Bắc Minh bí cảnh cho Thẩm Lạc kia sao?" Lệ Yêu khẽ giật mình, sau đó nghiêm nghị quát hỏi.

Bắc Minh bí cảnh là nàng và Kính Yêu trước kia phát hiện tại một chỗ bí ẩn dưới đáy biển Đông Hải, chỉ có hai người bọn họ biết, là bí mật lớn nhất của hai người.

"Không có, ta chỉ muốn nhanh chóng đề cao tu vi." Kính Yêu nhẹ nhàng lắc đầu.

Lệ Yêu biết Kính Yêu từ trước tới giờ không nói dối, nghe lời này, sắc mặt buông lỏng, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện, trên mặt lại ngưng trọng lên.

"Đề cao tu vi? Ngươi muốn đi vào tu luyện thời gian dài? Không được! Trong Bắc Minh bí cảnh nguy cơ trùng trùng, lần trước đi vào giúp ngươi đột phá Đại Thừa trung kỳ, nhưng cũng suýt nữa gặp bất hạnh, bây giờ ngươi tiến vào nơi đó còn quá sớm!" Lệ Yêu trầm giọng nói.

"Ta biết nơi đó nguy hiểm, bất quá chủ nhân lại ban cho mấy món pháp bảo tốt nhất, chỉ cần ta cơ linh một chút, bảo mệnh không thành vấn đề." Kính Yêu lấy ra vòng tay pháp khí mà Thẩm Lạc vừa mới cho nàng.

"Là pháp bảo gì?" Lệ Yêu nhìn về phía vòng tay pháp khí.

Thần thức Kính Yêu chui vào trong đó, vung tay lên, vài kiện pháp bảo nổi lên, chính là hai cây giáo ngắn màu vàng đất của Viên Minh, đại thuẫn vàng đất của đại hán mập mạp Hậu Hổ tông, cùng Bạch Quy Ấn của Thần Quy phái Chung đường chủ.

Ba kiện pháp bảo mỗi một kiện đều tản mát ra ba động linh lực kinh người, khiến Lệ Yêu biến sắc.

"Pháp bảo thật là lợi hại, mỗi một kiện đều đạt đến thượng phẩm, Thẩm Lạc kia vậy mà bỏ được cho ngươi?" Lệ Yêu một hồi lâu mới khôi phục lại, chậm rãi nói, trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ khó tin.

"Chủ nhân bây giờ tu vi đã đạt tới Chân Tiên kỳ, những pháp bảo này với hắn cũng không tính là gì." Kính Yêu có chút kiêu ngạo nói.

"Cái gì! Hắn đã đạt đến Chân Tiên kỳ!" Lệ Yêu nghe vậy thần sắc biến đổi.

Lúc trước quen với Thẩm Lạc, đối phương chỉ là một tên Xuất Khiếu hậu kỳ, lúc này mới hơn trăm năm, vậy mà tiến giai Chân Tiên kỳ, đã vượt qua nàng!

"Ngươi là linh sủng của hắn, những pháp bảo này cho ngươi, không khác gì lưu lại trong tay hắn, hắn tự nhiên bỏ được." Lệ Yêu hậm hực nói.

"Có ba kiện pháp bảo này hộ thân, ta đi Bắc Minh bí cảnh hẳn là có thể tự vệ được." Kính Yêu không tranh cãi với Lệ Yêu, mỉm cười nói.

"Dựa vào ba kiện pháp bảo này, ngươi đi Bắc Minh bí cảnh xác thực đủ để tự vệ. Tốt, về sau ta và ngươi cùng đi vào." Lệ Yêu thu hồi thần sắc, trầm ngâm một lát rồi nói.

Kính Yêu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ đại hỉ.

Hai nữ nói một hồi, Lệ Yêu cáo từ rời đi, để Kính Yêu tranh thủ thời gian luyện hóa hết ba kiện pháp bảo kia.

Kính Yêu đi vào trong mật thất động phủ ngồi xuống, thần thức lại lần nữa thăm dò vào trong vòng tay. Chỗ sâu không gian trữ vật để đó mấy bình đan dược và một ít Nhị Nguyên Chân Thủy.

Ngoài ra, còn có một hộp ngọc màu trắng, chính là hộp Thiên Cơ Quyển kia, phía trên dán đầy phù lục phong ấn, bao cực kỳ chặt chẽ.

Nhìn hộp ngọc màu trắng này, trong đầu Kính Yêu nhớ lại lời Thẩm Lạc bí truyền trước đó: "Bảo vệ tốt hộp màu trắng này, đừng cho bất luận kẻ nào biết, cũng đừng mở ra, nếu không sẽ có đại họa."

Kính Yêu im lặng một lát, đột nhiên há miệng phun ra một cỗ lam quang, nuốt vòng tay vào trong bụng.

Dưới đáy hố trời sa mạc, Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết tán đi thông linh thủy động.

Hắn còn muốn đi Thiên Cơ thành, nhờ Tiểu Phu Tử chữa trị gối ngọc. Thiên Cơ Quyển chính là vật của Thiên Cơ thành, miếng ngọc kia nhìn mặc dù không có điểm gì đặc biệt, nhưng mà ai biết có thể xúc động cấm chế trong Thiên Cơ thành hay không, hay là đưa đến chỗ xa cho an toàn.

Về phần nội dung trong Thiên Cơ Quyển, hắn đã sao chép vào một khối ngọc giản khác.

Thẩm Lạc im lặng một lát, lật tay lấy ra Tiêu Dao Kính, vận khởi pháp lực rót vào trong đó.

Phù văn thuỷ vân trên Tiêu Dao Kính sáng lên, trên mặt kính phun ra một đạo xích quang, hai bóng người lập tức nổi lên, lại là Phủ Đông Lai và Tạ Vũ Hân.

Cả hai vừa mới thức tỉnh không lâu trước đó, Phủ Đông Lai vẫn còn khống chế Tạ Vũ Hân, cùng nhau xuất hiện trước Thẩm Lạc cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận