Đại Mộng Chủ

Chương 1351: Hoài Nghi

"Tới đây rồi muốn chạy, nào có chuyện tốt như vậy, ngoan ngoãn lưu lại đây đi." Hoa Thập Nương một mực không xuất thủ đột nhiên mặt lộ vẻ cười lạnh, mặt đất lóe sáng bạch quang, một bạch sắc chu võng lớn vài mẫu trống rỗng hiện ra, thoáng cái giữ được Thẩm Lạc.

Bạch sắc chu võng có tính dính cực lớn, Thẩm Lạc hóa thành kim thanh huyễn ảnh giống như con thiêu thân rơi vào mạng nhện, bất luận giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, thần sắc không khỏi đại biến.

"Bàn Tơ đạo hữu làm rất tốt. Thẩm Lạc, tên tặc tử dám hai lần xuất hiện trước mặt ta, ăn bản vương một thương! " Lục Nha Tượng Vương đại hỉ lên tiếng, kim sắc cự thương trong tay lần nữa gào thét lao đến.

Kim Sí Đại Bằng không nói một lời, hai cánh vung lên, hai đạo kim quang cũng chém về phía Thẩm Lạc.

Trì Vinh xuất thủ hai lần đều không công trở về, trong lòng vừa sợ vừa giận, bấm niệm pháp quyết điểm vào hắc bạch song kiếm trong hư không, song kiếm tỏa sáng hào quang, nhanh chóng giao thoa lượn vòng, hình thành một thanh kiếm đen trắng dài hơn mười trượng, hung hăng trảm xuống Thẩm Lạc.

Lần này Thẩm Lạc không cách nào tránh né, công kích của ba vị Thái Ất Cảnh chưa thật sự rơi xuống, ba cỗ cự lực ngập trời đã từ trên không trung giáng xuống, gần như áp đảo hắn xuống mặt đất.

Khóe mắt Thẩm Lạc nhảy mạnh, hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, trên thân đột nhiên bốc lên mảng lớn kim quang hắc mang, thân thể cũng cao lên gấp mấy lần, một nửa thân thể bị ma hóa, một nửa kia vàng óng, trong nháy mắt thi triển ra thần thông Huyền Dương Hóa Ma.

Một tiếng "Ầm" vang thật lớn, trên người hắn bộc phát ra một cỗ pháp lực mạnh mẽ mãnh liệt gấp mười lần lúc trước, hư không phụ cận rung động ong ong.

Hắn thôi động thần thông Huyền Dương Hóa Ma, đồng thời Huyền Hoàng Nhất Khí Côn trong tay hắn điên cuồng phát ra kim quang sáng hơn gấp mười lần, thi triển ra Bát Thiên Loạn Bổng, vô số côn ảnh nổi lên, cùng công kích của ba người đụng vào nhau. . .

Mà các loại bảo vật Thiên Đấu Kim Tôn, Thị Huyết Phiên, Nhuyễn Yên La Cẩm Y cũng đều tỏa sáng hào quang, hướng lên trên ngăn trở.

Ầm ầm mấy tiếng nổ vang, hư không phụ cận vặn vẹo mơ hồ, phát ra âm thanh "Dát băng" Chói tai, như thể có thể sụp đổ tan rã bất cứ lúc nào.

Các loại quang mang vàng đen bạch xen lẫn đụng vào nhau, hình thành mấy đạo gió lốc phóng lên tận trời, cuồng quyển ra bốn phương tám hướng, Lục Nha Tượng Vương, Kim Sí Đại Bằng, Trì Vinh, còn có đám người ở phụ cận bị đánh bay ra sau, bạch sắc chu võng trên mặt đất cũng bị xé rách.

Mà gần nửa thân thể Thẩm Lạc thình lình khảm sâu vào đất, thân thể hai màu đen vàng tổn hại nhiều chỗ, máu tươi đầm đìa, pháp thân cao lớn rút nhỏ non nửa, nhìn vô cùng thê thảm.

Mặc dù hắn thi triển thần thông Huyền Dương Hóa Ma, nhưng vốn lấy sức một người đối kháng ba vị Thái Ất Cảnh, chung quy không phải đối thủ, dĩ nhiên thân thể bị thương nặng, ma khí và pháp lực trong thể nội càng xoắn thành một đoàn.

"Ha ha ha. . . Các hạ là cao thủ môn phái nào? Vậy mà có thể một kích đánh bay ba tên Thái Ất, Tinh Khung ta tâm phục khẩu phục ngươi! " Mấy người bên trong lục sắc màn sáng nhìn thấy cảnh này, đều lộ vẻ kinh hãi, nhất là kim mi đại hán Lăng Ba Thành, cười ha ha mặt mũi tràn đầy khâm phục.

Thẩm Lạc cười khổ, không trả lời, có gắng thở ra, muốn từ dưới đất nhảy lên, nhưng trong cơ thể hắn pháp lực ma khí xen lẫn, rốt cuộc hắn cũng không có đủ lực, không thể nhảy ra khỏi mặt đất.

Tiếng gào thét đột nhiên vang lên, vô số bạch sắc kiếm quang lăng lệ tuyệt luân từ trên trời trảm xuống, lại là Hoa Thập Nương xuất thủ, thừa dịp hắn suy yếu, triệt để chém giết, trảm trừ hậu hoạn.

Hiện tại Thẩm Lạc không thể động đậy, trái tim chìm xuống, nhưng quanh người hắn đột nhiên lóe lên hào quang, một bức tranh rộng lớn trống rỗng xuất hiện, quấn lấy thân thể của hắn, cả hai tiêu thất trong hư không, khiến cho mưa kiếm đánh vào khoảng không, tất cả trút xuống mặt đất.

Mặt đất ầm ầm chấn động, trong nháy mắt xuất hiện một hố to sâu không thấy đáy.

Thẩm Lạc thấy hoa mắt, sau một khắc xuất hiện bên cạnh lục sắc màn sáng, là Bồ Đề tổ sư vào lúc nguy cấp cứu được hắn, trong tay lão nắm lấy một bức tranh sơn hà, chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Một cỗ lực lượng nhu hòa từ Sơn Hà Xã Tắc tràn vào thân thể hắn, trong nháy mắt xoa dịu ma khí cùng pháp lực hỗn loạn.

"Quế trưởng lão, mau mở ra Ất Mộc tiên trận, để cho Thẩm đạo hữu tiến vào! " Lúc này nhìn Bồ Đề tổ sư cực kỳ hỏng bét, chỗ vết thương kịch độc màu đen đã lan tràn ra ngoài vầng sáng màu xanh lục, không biết có phải do vừa rồi thi pháp cứu trợ Thẩm Lạc hay không, tay lão nắm lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ có chút run rẩy, nói với thanh niên mày kiếm ở bên cạnh.

"Thẩm đạo hữu khổ cực rồi, mau vào! " Thanh niên mày kiếm vội vàng lấy ra lục sắc lệnh bài bằng gỗ, thi pháp thúc giục.

Một mảnh lục quang từ trong lệnh bài bắn ra, đánh vào màn sáng trước người Thẩm Lạc, trên màn sáng hiện ra một hư ảnh cánh cửa, nhanh chóng thành hình.

"Quế trưởng lão dừng tay! Thẩm Lạc chính là gian tế địch nhân, tuyệt đối không thể để cho hắn tiến vào Ất Mộc Bát Quái Trận! " Một tiếng hét dài từ đằng xa truyền đến.

Mấy đạo độn quang xuất hiện ở chân trời nơi xa, chính là đám người Giác Ngộ, vậy mà có thể từ trong Ma Liên đại trận trốn thoát ra.

Thanh niên mày kiếm nghe vậy giật mình, lệnh bài trong tay bắn ra lục quang lập tức ngừng lại.

Bồ Đề tổ sư nghe lời này, thần tình cũng giật mình.

Thẩm Lạc đang muốn giải thích, thanh âm Giác Ngộ lần nữa truyền tới.

"Lúc trước chúng ta cho rằng Thẩm Lạc là viện binh, dẫn hắn cùng tiến vào Bồ Đề bí cảnh, nhưng hắn lòng lang dạ thú, dẫn chúng ta vào trong ma trận cạm bẫy của Ma Vương Trại, suýt nữa mất mạng ở nơi đó, tổ sư và Quế trưởng lão tuyệt đối không thể để cho hắn vào trận! "

"Thì ra các hạ là gian tế, hừ! Nhanh cút cho ta! " Thanh niên mày kiếm giận dữ, phất tay áo vung lệnh bài trong tay, cánh cửa trên màn sáng lập tức hóa thành vô hình.

"Đám gian ác các ngươi, lợi dụng Giác Minh, Giác Ngạn kích thương tổ sư, bây giờ các ngươi lại ở đây lặp lại chiêu cũ, cút cho ta! " Miêu yêu trưởng lão trực tiếp xuất thủ, cũng lật tay lấy ra một lệnh bài, vung lên hư không.

Mặt đất trước người Thẩm Lạc nứt mở, mấy chục rễ cây lục sắc thô to bắn ra, mỗi một rễ cây đều chớp động ánh sáng xanh lục lăng lệ, giống như lưỡi đao sắc bén, chém về phía thân thể của hắn.

Mà Lục Nha Tượng Vương bị đánh bay cùng các loại yêu ma giờ phút này cũng ổn định thân hình, lại lần nữa đánh tới hắn.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, thầm thở dài, cũng không giải thích, thân hình thoắt một cái bắn ngược về sau mấy chục trượng, tránh thoát rễ cây chém vào.

Phong Lôi Linh Văn trên hai cánh tay hắn lần nữa đại phóng quang quang, thi triển thần thông Chấn Sí Thiên Lý, thân thể hóa thành một đạo huyễn ảnh vàng xanh, phi độn rời xa đám người Lục Nha Tượng Vương.

Nhưng hư không phía trước chợt nổi lên ba động, thân ảnh Hoa Thập Nương xuất hiện ở phía trước, há miệng phun ra một đạo bạch quang, phần phật hóa lớn biến thành bạch sắc chu võng, chụp vào Thẩm Lạc.

"Lại là ngươi! " Ánh mắt Thẩm Lạc lạnh lẽo, hai tay đột nhiên phun ra ma khí vô cùng nồng đậm, rót vào trong Phong Lôi Linh Văn.

Phong Lôi Song Dực phần phật biến lớn gấp mấy lần, trong Song Dực hiện ra một màu đen, tốc độ Chấn Sí Thiên Lý đột ngột tăng gấp mấy lần, trước khi bạch sắc chu võng rơi xuống đã bay vụt ra ngoài.

Hoa Thập Nương kinh hãi, đang muốn thi triển thần thông, một vệt kim quang đột nhiên từ trên thân Thẩm Lạc bắn ra, bắn thẳng đến nàng.

Trong kim quang là một kim sắc phù lục, trên phù khắc đầy kim sắc lôi văn, tản mát ra ba động lôi điện dọa người.

"Đây là? " Hoa Thập Nương khẽ giật mình, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, khuôn mặt kinh hãi muốn né tránh sang bên cạnh.

Kim sắc phù lục "Ầm" Một tiếng bạo liệt, từng đầu Kim Sắc Mãng Xà trống rỗng lao ra, đan xen lẫn nhau hình thành rừng rậm lôi điện màu vàng, che mất thân thể Hoa Thập Nương.

Thẩm Lạc không kịp nhìn hiệu quả của Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù, toàn lực thôi động thần thông Chấn Sí Thiên Lý, trong nháy mắt biến mất ở phía xa chân trời.

Đám ba người Lục Nha Tượng Vương đánh tới, nhưng đã chậm một bước.

Sắc mặt ba người khó coi, nhưng hiện tại đuổi theo đã không kịp, mà bọn chúng còn muốn phá giải cấm chế nơi đây, đành phải coi như thôi, vừa nghĩ cách giải cứu Hoa Thập Nương, vừa đón lấy đám người Giác Ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận