Đại Mộng Chủ

Chương 1158: Huyễn vụ

"Nếu dẫn đường thì chỉ cần một mình Diên Diên là đủ rồi, lần này đi nguy hiểm trùng điệp, Phi Hồng và Như Mộng không nên đi." Thẩm Lạc mở miệng nói.

"Vậy chúng ta. . ." Phi Hồng nhìn về phía Thẩm Lạc, do dự nói.

"Gần đây trong Vân Mộng trạch rất không yên ổn, các ngươi ẩn giấu thân hình, nên rời Vân Mộng trạch, đi ra bên ngoài tìm một chỗ an ổn, chờ chúng ta trở về sẽ cùng các ngươi tụ hợp." Thẩm Lạc nói.

Phi Hồng và Như Mộng biết mình đi theo chỉ làm vướng víu, nên cũng không cưỡng cầu, cáo từ Thẩm Lạc và Vu Man Nhi một tiếng, rời đi trước.

"Thẩm đại ca, Vu tỷ tỷ, các nàng trở về như thế, trên đường sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?" So với hành trình tiếp theo của mình, Diên Diên hiển nhiên lo lắng cho các nàng hơn.

Thẩm Lạc không nói gì, chỉ vỗ vỗ túi càn khôn bên hông, dặn dò: "Làm phiền ngươi thay ta hộ tống bọn họ đoạn đường, tìm một chỗ an ổn cho họ."

"Vâng." Một thanh âm từ trong túi càn khôn truyền ra.

Ngay sau đó, một sợi hắc vụ từ miệng túi bay ra, trong giây lát biến mất trong tầm mắt mấy người.

Triệu Phi Kích bây giờ tuy chỉ có tu vi Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, nhưng nó vốn am hiểu ẩn nấp và đánh lén, năng lực chém giết không yếu, để gã hộ tống Phi Hồng và Như Mộng, tất nhiên không gì thích hợp bằng.

Vu Man Nhi và Diên Diên thấy Thẩm Lạc có an bài khác, cũng nhao nhao yên lòng.

Một đoàn người lại xuất phát, không lâu lắm trước mắt xuất hiện một mảnh màu hồng phấn.

Chỉ thấy từng lùm bụi cỏ lau lít nha lít nhít màu phấn hồng, giao thoa nhau phân bố trong đất bồi phía trước, trùng trùng điệp điệp, nhìn tựa như hải dương vô biên vô hạn.

Thẩm Lạc đứng ở đầu phi thuyền, nhìn bụi cỏ lau màu hồng phấn phía trước, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút khó tin.

Bụi bụi cỏ lau không chỉ kết xuất phấn hoa phát tán ra màu phấn hồng, ngay cả nhánh cây và phiến lá cũng đều là màu hồng phấn, đồng thời từ trên xuống dưới, càng xuống gốc màu hồng càng đậm.

Thẩm Lạc nhớ tới trước khi tiến vào Vân Mộng trạch, tên tiểu nhị cửa hàng Thiên Cơ thành kia đã khuyến cáo, nên dò hỏi: "Diên Diên, mảnh cỏ lau phấn hồng này là thế nào?"

"Cỏ lau màu phấn hồng? Không có ý nghĩa gì . . ." Diên Diên lộ vẻ nghi hoặc, thì thào nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, có chút không hiểu, hắn tin tưởng tiểu nhị cửa hàng kia sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở mình.

"Muốn nói có ý tứ gì, đó chính là trong truyền thuyết nơi này đã từng bộc phát Tiên Ma đại chiến, hai tộc đàn cường đại đã chết ở đây rất nhiều người, cho nên lời đồn nói rằng, máu những Tiên Ma kia nhuộm cỏ lau nơi đây thành màu đỏ." Diên Diên cố gắng suy tư hồi lâu, mới cho ra đáp án.

Thẩm Lạc nghe vậy, cười trừ.

Trong khi nói chuyện, phi thuyền đã lái vào trong bụi cỏ lau.

Vừa mới đi vào, một sợi u phong từ trong bụi cỏ thổi tới, Thẩm Lạc khẽ ngửi, lập tức nhíu mày.

Cổ tay Vu Man Nhi chuyển một cái, lấy ra ba viên Tị Chướng Hoàn màu xanh biếc, đưa tới.

Thẩm Lạc tiếp nhận một viên ăn vào, mới bắt đầu thông thuận hô hấp.

Diên Diên thì hai tay ôm viên dược hoàn kia, có chút không hiểu nhìn về phía hai người.

Thẩm Lạc và Vu Man Nhi liếc nhau, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó đều thoải mái cười một tiếng.

"Trong không khí nơi này tràn ngập một tầng độc chướng mắt thường không thể thấy được, so với bên ngoài lợi hại hơn nhiều. Bất quá ngươi hẳn là từ nhỏ sinh hoạt ở nơi này, đối với độc chướng này đã sớm tập mãi thành thói quen, cho nên chưa phát giác gì khác thường." Vu Man Nhi giải thích.

Diên Diên có chút mờ mịt nhìn bốn bề một chút, vẫn không phát giác có gì khác biệt với bên ngoài.

"Không sao, tiếp tục đi đường." Thẩm Lạc nói.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, phía trước đột nhiên nổi lên tiếng gió, vừa rồi vẫn chỉ gió nhẹ thăm thẳm, chợt chuyển thành cuồng phong đầy trời.

"Rầm rầm."

Toàn bộ bụi cỏ lau bị cuồng phong thổi lắc lư kịch liệt.

Vô số bụi màu hồng phấn tung bay lên, nhuộm cả bầu trời thành màu hồng phấn.

Ngay từ đầu, Thẩm Lạc còn tưởng là gặp kỳ cảnh đầm lầy gì, nhưng xem xét sắc mặt Diên Diên bên cạnh, liền biết sự tình không ổn.

"Nguy rồi, là huyễn vụ. . . Khả năng chúng ta gặp phải Thận Khí Yêu." Vẻ mặt Diên Diên l lắng nói.

"Thận Khí Yêu, đó là cái gì?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Là một đầu tinh quái to lớn sinh hoạt tại chỗ sâu Vân Mộng trạch. Kỳ thật không chỉ Vân Mộng trạch, nơi khác hẳn là cũng có Thận Khí Yêu, bọn chúng là hậu đại do Thận và tinh quái khác kết hợp sinh ra, bình thường có nhiều bản mệnh huyễn thuật, còn có các thuật pháp khác như là Phong, Thủy, Lôi, Hỏa." Diên Diên giải thích.

"Vậy đầu tinh quái Vân Mộng trạch này tinh thông thuật pháp gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Nó chưa từng lộ mặt qua, mọi người ai cũng không biết nó tinh thông thuật pháp gì, bởi vì nó chỉ phóng thích ra thận khí hình thành huyễn vụ, cũng đã vây chết không biết bao nhiêu sinh linh." Diên Diên nói, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

"Đừng lo lắng, chúng ta vừa mới tiến vào mảnh khu vực này không lâu, cùng lắm thì theo đường cũ lui về." Thẩm Lạc an ủi.

Trong truyền thuyết, Thận chính là hậu nhân của Long tộc và Bạng Tinh sinh ra, bản thân kế thừa huyết thống Long tộc cường đại, trên huyễn thuật có được thiên phú mà những sinh linh khác khó với tới, cho nên có thể chế tạo huyễn cảnh, mê hoặc nhân tâm.

Các loại ảo ảnh hiếm thấy ở thế gian, đều là do bọn chúng phun ra thận khí biến thành.

Thẩm Lạc cũng không dám chủ quan với thứ này, lúc này khống chế phi thuyền, thay đổi phương hướng chạy trở về.

Bốn phía tràn ngập sương mù màu hồng, tầm mắt dần dần trở nên không còn rõ, xung quanh là bụi cỏ lau cao thấp, Thẩm Lạc bay một hồi, cảm thấy có chút không đúng.

Pháp lực trong cơ thể hắn phun trào, bỗng nhiên huy động tay áo cuốn tới phía trước một cái.

Một cỗ gió lốc từ giữa tay áo hắn phồng lên bay ra, xua tan sương mù trong phạm vi trăm trượng phía trước.

Nồng vụ vừa mới tán đi, ba người Thẩm Lạc không khỏi đồng thời phát ra một tiếng kinh hô.

Trước người bọn họ hơn mười trượng trống rỗng xuất hiện một tòa sơn phong màu xanh cao vút trong mây, phi thuyền bọn hắn nếu không dừng lại sẽ bị đụng vào.

Thẩm Lạc vội vàng khống chế phi thuyền dừng lại, nhưng vẫn "Ầm" một tiếng, đâm vào trên vách núi đá.

Trên phi thuyền, Thẩm Lạc và Vu Man Nhi đều lảo đảo, thật vất vả mới ổn định thân hình.

Thẩm Lạc phi thân lên, đi vào trước vách núi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phía trên một chút, giữa ngón tay truyền đến cảm giác vách núi thô ráp, mặt trên còn có chút rêu xanh trơn nhẵn, căn bản không giống hư ảo.

"Trong Vân Mộng trạch, có núi lớn như thế?" Thẩm Lạc quay đầu lại, nhíu mày hỏi.

Vu Man Nhi và Diên Diên đồng thời lắc đầu, lại trăm miệng một lời:

"Chưa nghe nói qua. . ."

"Chưa từng thấy. . ."

Nói xong, bọn họ cũng bay đến bên cạnh Thẩm Lạc, như hắn cũng kiểm tra vách núi trước người.

"Loại cảm giác này quá chân thật đi? Đây chính là huyễn cảnh do Thận Khí Yêu tạo nên sao?" Diên Diên sợ hãi than.

Vu Man Nhi không nói chuyện, mà đưa tay đặt trên vách núi đá, nhắm mắt cảm ứng.

"Phía trên ngọn núi này có thể cảm nhận được sinh mệnh lực và khí tức cỏ cây nồng đậm, điều đó không có khả năng là huyễn thuật tạo nên." Sau một lát, nàng mở hai mắt ra nói.

Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, trong mắt có thanh quang bắn ra, vận chuyển U Minh Quỷ Nhãn tra xét rõ ràng.

Chỉ là rất nhanh, hắn cũng thu hồi thần thông.

"Huyễn vụ này quả nhiên lợi hại, Linh Mục thần thông của ta cũng mảy may nhìn không ra bất luận sơ hở gì." Thẩm Lạc lắc đầu, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận