Đại Mộng Chủ

Chương 1554: Thân thể bất tử (Chúc mừng năm mới 2022)

"Về sau thân thể Tạ Hiên càng già yếu, hắn thúc ép tiểu thư càng ngày càng gấp. Tiểu thư không có cách nào, đành phải liều lĩnh tìm kiếm cách tăng tuổi thọ, cuối cùng quanh đi quẩn lại, đi tới Vô Ngân Sa Hải này." Chu Thiết kể lại.

"Tạ đạo hữu biết Vô Ngân Sa Hải này có yển thuật làm cho phàm nhân không chết từ đâu?" Thẩm Lạc hỏi ra vấn đề trọng yếu.

"Là ta nói cho nàng biết, Thẩm đạo hữu chắc hẳn cũng nhìn ra dung nhan ta không già, kỳ thật tại hạ đã sống rất nhiều năm, cụ thể bao lâu cũng không nhớ rõ, tối thiểu cũng hơn mấy trăm tuổi, mà chẳng biết tại sao không có bất kỳ dấu hiệu già yếu. Ta cũng không biết rốt cuộc mình là ai, ký ức ban đầu chính là mảnh Vô Ngân Sa Hải này, thân thể không già tựa hồ liên quan đến một loại yển thuật nào đó." Chu Thiết cười khổ nói.

"Ngươi là người Vô Ngân Sa Hải này? Nơi đây xác thực thịnh hành yển thuật, bất quá yển thuật khiến phàm nhân không già, ta chưa từng nghe qua." Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, dò xét hai mắt Chu Thiết.

"Ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỗ sâu nhất thần hồn chỉ nổi lên những ký ức này." Chu Thiết thấp giọng nói.

"Thế gian thần thông diệu pháp vô số, có lẽ có yển thuật kỳ diệu bực này cũng khó nói, Chu huynh không cần quá mức để ý." Thẩm Lạc âm thầm dùng thần thức dò xét thân thể Chu Thiết, nói.

Chu Thiết tựa hồ cũng không quá để ý thân thể gã, nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: "Ta có ý thức, sau đó sinh sống tại Vô Ngân Sa Hải này một đoạn thời gian, về sau du lịch các nơi, nhiều năm trước đi Đại Đường, quen biết tiểu thư. Tiểu thư không vì ta là quái vật không chết mà ghét bỏ ta, ta vẫn đi theo bên cạnh nàng, nàng biết chuyện của ta, vì kéo dài tính mạng Tạ Hiên, nên dẫn ta đi vào Vô Ngân Sa Hải này, ai ngờ lại rơi vào tay Quỷ Đằng."

Nói xong lời cuối, trên mặt Chu Thiết lộ ra vẻ cực kỳ hối hận.

"Không ngờ Tạ đạo hữu còn có thân thế bực này, Chu huynh không cần quá mức bi thống. Vài ngày trước ta đã giao thủ với Quỷ Yển, Quỷ Yển đã chết, ta đoạt lại thi thể Tạ đạo hữu, cũng đã độ hóa thần hồn nàng, đưa vào Lục Đạo Luân Hồi. Lấy phẩm tính nàng, kiếp sau tất nhiên có thể đầu thai đến một chỗ tốt." Thẩm Lạc nói.

"Quỷ Yển cũng bị ngươi giết? Ta nghe nói tu vi Quỷ Yển kia đã gần như Thái Ất kỳ, cả Nhân giới cũng rất ít địch thủ." Chu Thiết không để ý tới bi thương, há to mồm.

Gã vừa rồi còn vì Thẩm Lạc giết chết Quỷ Đằng thượng nhân mà cảm thấy chấn kinh, đối phương quay đầu lại nói đã đánh giết Quỷ Yển, thực lực Quỷ Yển xa xa không phải tán tu Quỷ Đằng thượng nhân mới vào Chân Tiên kỳ có thể so sánh!

Lúc này mới qua bao nhiêu năm, tu vi Thẩm Lạc lại đạt tới cảnh giới như thế.

"Ngày đó cùng ra tay còn có các đạo hữu khác, chỉ dựa vào một mình ta còn lâu mới là đối thủ của Quỷ Yển kia." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

Chu Thiết hơi thu liễm một chút, nhưng trong mắt nhìn về phía Thẩm Lạc còn mang theo vẻ chấn kinh.

"Trước mắt chúng ta đang trong một chỗ bí cảnh, khả năng về sau còn có đại chiến, Chu huynh ngươi tạm thời đợi ở chỗ này trước đã." Thẩm Lạc không muốn nói nhiều về việc này, đề nghị.

"Tốt, Thẩm tiên sinh cứ lo việc của mình, không cần để ý đến ta." Chu Thiết gật đầu.

Thẩm Lạc vung tay lên, rất nhiều vật liệu gỗ trống rỗng xuất hiện, cách đó không xa nhanh chóng tự động lũy thế lên, mấy hơi thở đã dựng xong một gian lầu các.

Chu Thiết cám ơn một tiếng, đi vào lầu các.

Thẩm Lạc lập tức vung tay lên, một cỗ cấm chế bao phủ lầu các vào trong đó.

"Hỏa đạo hữu, ngươi thấy Chu Thiết nói tới yển thuật không chết là có tồn tại hay không?" Thẩm Lạc nhìn về phía Hỏa Linh Tử một mực trầm mặc bên cạnh, hỏi.

"Đương nhiên tồn tại, nếu như ta không nhìn lầm, sở dĩ Chu Thiết kia bất lão bất tử, chính là do thân phụ một loại yển thuật không chết đó." Trong mắt Hỏa Linh Tử cảm thấy hứng thú, nói.

Thẩm Lạc cũng đã sớm suy đoán như vậy, vừa rồi cũng đã tra xét một chút thân thể Chu Thiết, đáng tiếc không tìm được vết tích yển thuật.

"Thẩm tiểu tử, mấy ngày nay ngươi đừng quấy rầy ta, ta muốn lưu lại nơi này, hảo hảo dò xét một chút Chu Thiết kia." Hỏa Linh Tử nói.

"Được, bất quá Chu Thiết là người quen cũ của ta, ngươi chớ để hắn phát hiện." Thẩm Lạc dặn dò.

"Yên tâm, hắn ngoài thân thể không chết, các phương diện khác cơ hồ giống người bình thường, làm sao có thể phát hiện được ta dò xét." Hỏa Linh Tử vỗ vỗ ngực, bay vào trong cấm chế.

Thẩm Lạc không để ý nữa, thông qua tầm mắt Quỷ Đằng thượng nhân, chuyên tâm xem xét tình huống bên ngoài.

Quỷ Đằng thượng nhân phi độn vào chỗ sâu hòn đảo, rất nhanh đến khu vực trung tâm hòn đảo, nơi này cây cối tươi tốt, cỏ xanh khắp trên mặt đất, có mấy phần sinh cơ bừng bừng.

Quỷ Đằng thượng nhân không liều lĩnh, thu liễm khí tức đi trong núi rừng, thần thức lan ra, dò xét động tĩnh xung quanh.

Đi tới một lát, thần thức hắn cảm ứng được phía trước truyền đến thanh âm giao kích và hô lớn, tựa hồ có người đang chiến đấu, không giống như là của bọn Viêm Liệt.

"Trên đảo này còn có những người khác?" Thẩm Lạc điều khiển Quỷ Đằng thượng nhân phi độn qua, rất nhanh thấy rõ tình huống, xác thực không phải bọn Viêm Liệt.

Song phương chiến đấu, một bên là hai thanh niên nam tử mặc áo da thú, một người vóc dáng cao lớn, làn da hiện ra màu đỏ sậm, tay cầm một thanh cốt đao khắc họa đường vân màu đỏ. Người còn lại hơi gầy yếu một chút, cầm một cây cốt thương tuyết trắng.

Đối diện là một đầu yêu thú toàn thân u lam, cao chừng bốn, năm trượng, đầu sư tử mắt vượn, giống như Kỳ Lân, nhìn dị thường hung lệ, trong miệng còn phun ra sương độc xanh lam, mặc dù lấy một địch hai, vẫn chiếm lấy thượng phong.

Nhưng hai thanh niên kia cũng không phải hạng người hời hợt, chạy như bay, nhục thân cứng cỏi, bị đầu yêu vật sư tử tung một trảo đánh bay, nhưng trên thân chỉ lưu lại mấy đạo bạch ngấn, cũng không chảy ra máu tươi.

"Thân thể thật cứng cỏi, cơ hồ có thể so với pháp bảo." Trong Tiêu Dao Kính, Thẩm Lạc âm thầm tán thưởng.

"Phương thức chiến đấu của tên thanh niên này rất đặc biệt, tương tự với Vu tộc, còn có con Yêu thú kia ta cũng nhận ra, là một cỗ thụy thú cổ đại biến dị, thực lực không tầm thường." Thanh âm Hỏa Linh Tử đột nhiên truyền đến.

"Vu tộc!" Thẩm Lạc lấy làm kinh hãi.

"Vu tộc không tu ngoại lực, chỉ rèn luyện nhục thân, mỗi người thân thể cứng cỏi không gì sánh được, khí tức trên thân hai người này sẽ không sai, bọn hắn tuyệt đối là người của Vu tộc." Ngữ khí Hỏa Linh Tử hưng phấn nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng cũng mừng thầm.

Nhiếp Thải Châu đang muốn thức tỉnh huyết mạch Vu tộc, vậy mà tại nơi này gặp được người của Vu tộc, nói không chừng có thể đạt được trợ giúp từ bọn họ.

"Ngươi không phải đi dò xét Chu Thiết à? Tại sao lại chú ý tới bên này?" Hắn nhìn về phía cấm chế bên cạnh.

"Dò xét một phàm nhân thì tiêu hao bao nhiêu tinh lực của ta? Thẩm tiểu tử, ngươi không phải muốn tìm Vu khí giúp Nhiếp Thải Châu mở ra huyết mạch Vu tộc sao, trước mắt chính là cơ hội tốt đấy." Hỏa Linh Tử nói.

Thẩm Lạc im lặng một chút, điều khiển Quỷ Đằng thượng nhân xuất thủ. Huyết Thứ Đằng hóa thành một đạo huyết quang đâm tới cỗ đại thụy thú kia.

Thực lực cỗ đại thụy thú này có thể so với Đại Thừa hậu kỳ, nó phi thường cảnh giác, phản ứng cũng cực nhanh, nổi giận gầm lên một tiếng, vậy mà lách mình tránh thoát một kích của Huyết Thứ Đằng, trên thú trảo cực đại nổi lên hắc quang như sắt thép, hung hăng chụp vào Huyết Thứ Đằng.

Quỷ Đằng thượng nhân bấm niệm pháp quyết điểm một cái, Huyết Thứ Đằng lập tức biến ảo ra mấy đạo hư ảnh khó phân thật giả, lay động khiến cỗ đại thụy thú kia không biết phải làm sao.

Huyết Thứ Đằng thừa dịp này điện xạ qua dưới thú trảo, "Phốc" một tiếng đâm vào bụng dưới cỗ đại thụy thú, xuyên ra sau lưng nó.

Cỗ đại thụy thú phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, vùng vẫy mấy lần, rất nhanh không còn khí tức.

Huyết Thứ Đằng chẳng những có lực công kích kinh người, phía trên cũng mang theo thi độc bí chế của Quỷ Đằng thượng nhân, Chân Tiên tồn tại cũng chèo chống không được quá lâu, huống chi là yêu vật Đại Thừa kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận