Đại Mộng Chủ

Chương 1908: Lấy thân tế đao

Nhìn lồng ngực và trái tim sắp bị một đao xoắn nát, Thẩm Lạc một mực bị phong cấm không thể nhúc nhích, vậy mà lại nở một nụ cười.

Hắn đột nhiên nhìn xuống, trong ánh mắt lóe lên một tia dị quang phảng phất như đang nói: "Đang chờ ngươi đấy."

Trong lòng Lư Tu nhất thời hoảng hốt, thân đao không thể nhịn mà run rẩy, nhưng ngay sau đó, gã nhìn thấy tay của Thẩm Lạc.

Chuẩn xác mà nói, thân thể Thẩm Lạc bắt đầu chuyển động.

Lúc trước cố ý áp chế, không hoàn toàn phóng thích khí tức Thái Ất hậu kỳ, hiện tại phóng thích tất cả, Hiên Viên Kiếm trong tay chợt chấn động, âm thanh kiếm minh phảng phất như long ngâm.

Một cỗ pháp lực cường đại từ quanh thân Thẩm Lạc phóng toả, trực tiếp chấn lui Bạch Xuyên.

Trường đao trong tay hắn vạch xuống trước người, trên thân đao cuốn lên một đạo lục quang đao, trùng điệp trảm xuống quỷ đao, bạo phát tiếng vang "Ầm ầm"!

Tay phải tay Thẩm Lạc nắm chặt Hiên Viên Kiếm đồng thời đâm thẳng lên bên trên, một đạo kiếm quang màu vàng theo thân kiếm bắn lên, quán thông vạn trượng.

Lư Tu và quỷ đao bị một kích đánh bay, miệng phun máu tươi bay ngược trở lại.

"Ầm" một tiếng tiếng bạo liệt vang lên.

Kiếm quang màu vàng bay thẳng lên không trung đâm trúng trăng máu, tựa như băng tuyết gặp liệt nhật, huyết quang trên trăng máu không ngừng co rút lại, ý đồ chống cự lực lượng hùng hậu ẩn chứa trong kiếm quang.

Nhưng mà, Hiên Viên Kiếm khắc chế ma khí vượt xa tưởng tượng, trăng máu trong nháy mắt thu nhỏ hoá thành hình dáng xích huyết châu như ban đầu, cuối cùng vẫn ngăn cản không nổi, vỡ nát.

Tay trái Thẩm Lạc cầm Minh Hồng Đao, tay phải nắm chặt Hiên Viên Kiếm, toàn thân khí tức cường đại vô cùng, thân hình chợt động tiến một bước, thôi động Súc Địa Xích thuấn di xuất hiện trước người Thổ Hồn Trúc.

Xích huyết châu bản mệnh pháp bảo của Thổ Hồn Trúc, hơn nữa còn tương liên mật thiết lực lượng pháp tắc của gã, châu này sụp đổ làm gã bị thương cực nặng, thời khắc này căn bản không có lực lượng chống cự.

Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, không chút chần chừ, tay cầm Hiên Viên Kiếm quét ngang, một kiếm chém ngang cổ Thổ Hồn Trúc.

Đầu Thổ Hồn Trúc "Nhanh như chớp" lăn xuống mặt đất.

Nhưng ngay sau đó, khi đầu lăn xuống đất vậy mà đột nhiên lăng không bay lên, vọt thẳng đến Thẩm Lạc.

"Phi Đầu Cương…"

Thẩm Lạc thấy vậy kinh ngạc, lập tức lui lại kéo dài một chút khoảng cách, lần nữa chém một kiếm xuống.

Thủ cấp bay nhanh đến trong miệng còn phun nồng vụ dày đặc màu xanh, những nơi nồng vụ đi qua, hư không "Xì xì" rung động, ngay cả linh khí ma khí cũng không thể chịu đựng, bị nồng vụ ăn mòn tiêu tán.

"Cẩn thận, đó là độc Vu Cổ." Nhiếp Thải Châu quát lớn.

Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, kiếm quang trảm xuống đã rơi lên trên thủ cấp, thình thịch rung động!

Thủ cấp của Thổ Hồn Trúc nổ tung bắn tứ tán, nồng vụ dày đặc theo đó bộc phát cực tốc khuếch tán bốn phía, lan tràn về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc tiện tay vung lên, một ngọn hoả diễm cực nóng hiển hiện, bay đến thiêu đốt độc vụ, bên trong hoả diễm hừng hực thiêu đốt tràn ngập lục quang.

Trong hoả diễm, thân thể không đầu vậy mà không ngã, huyết nhục trên cổ nhúc nhích, thình lình mọc một cái đầu mới.

Sau khi tai mắt của gã khôi phục một chút, cực tốc động thân chạy trốn, Thẩm Lạc sao lại cho gã cơ hội, trên thân chợt lóe độn quang đuổi theo.

"Cút!"

Thời khắc này Thổ Hồn Trúc đã hốt hoảng, vung tay lên trước người, một bạch cốt cự phiên theo đó xuất hiện, trên cốt phiên dâng trào một đoàn hắc khí nồng đậm, vô số âm hồn quỷ vật từ trong hắc khí mãnh liệt lao ra, nhào tới Thẩm Lạc.

"Nhiếp Hồn Phiên." Thẩm Lạc liếc mắt đã nhận ra vật này.

Hắn nhìn vô số âm hồn quỷ vật đang lao đến, một đám khoác giáp trụ tàn phá, cầm trong tay binh khí mục nát, một bộ dáng âm binh, rõ ràng chính những quân hồn trong cổ mộ Âm Lĩnh Sơn bị bọn chúng bắt đi.

Những quân hồn này cần thiết xây dựng căn cơ tiến giai Thiên Tôn, không thể một kiếm chém giết.

Cho nên đứng trước những quân hồn này Thẩm Lạc không động sát tâm, những âm hồn quỷ vật dưới sự khống chế của Thổ Hồn Trúc lao đến muốn xé xác lột da hắn, trùng trùng điệp điệp lao qua.

"Hắc hắc, đến hay lắm." Thẩm Lạc quát nhẹ một tiếng, nhấc tay áo vung lên.

Chỉ thấy một đạo kim quang bắn nhanh như điện, bên trong kim quang ẩn hiện một vật hình dạng đồng tiền, chợt lóe đánh vào Nhiếp Hồn Phiên đang lơ lửng trên không trung.

Nhiếp Hồn Phiên chấn động kịch liệt, hắc khí nồng đậm nhanh chóng hỗn loạn, âm hồn quỷ vật không tiếp tục lao ra, nhưng trong lúc nhất thời phiên này cũng không rơi xuống.

Những quân hồn kia giống như khôi lỗi mất đi chỉ lệnh, từng hồn phách lơ lửng giữa không trung, trôi nổi đong dưa, không tiếp tục di động.

"Thế mà không trực tiếp bị đánh rơi?" Thẩm Lạc nhìn Lạc Bảo Kim Tiền đã đánh lên Nhiếp Hồn Phiên, phảng phất đã khảm nhập vào trong đại phiên, không khỏi ngoài ý muốn.

Thổ Hồn Trúc đang chạy trốn, thấy vậy kinh hãi không thôi, gã vốn định chờ Thẩm Lạc đến gần, thừa cơ phóng thích lực lượng nhiếp hồn pháp tắc ẩn chứa bên trong Nhiếp Hồn Phiên, cho dù không thể trọng thương Thẩm Lạc, cũng có thể tạm thời vây khốn hắn.

Nhưng bây giờ, gã vậy mà không cách nào thôi động bạch cốt cự phiên rồi.

Thổ Hồn Trúc đã bất chấp tất cả, hai tay lại bóp một pháp quyết, thân hình trong nháy mắt hóa thành một tia hắc quang trốn xa, tuy vậy độn tốc của gã vẫn không cánh nào bằng Thẩm Lạc.

Thời khắc Thẩm Lạc đuổi kịp gã, một cỗ lực lượng pháp tắc bàng bạc cũng đã bao phủ đến, Thổ Hồn Trúc cảm thấy thân thể của mình đang nâng một toà hùng sơn, tốc độ không khỏi đại giảm.

"Thẩm Lạc, ngươi và ma tộc ta không đội trời chung." Hiện tại Thổ Hồn Trúc đã biết mình khó thoát tai kiếp này, cuồng loạn quát.

Lời nói âm thanh vang lên, thần hồn và đan điền của gã đồng thời nổ tung.

Trong tiếng nổ vang, một vòng khí lãng cuồng bạo cuốn theo vô số ma khí, dũng mãnh lao tới.

Tuy Thẩm Lạc kịp thời sử dụng Súc Địa Xích tránh né, nhưng vẫn bị ma diễm tác động đến, nửa bên ma thân bị ngọn lửa đốt bỏng một vết thương lớn.

Hơn nữa, ma khí xung quanh đang cuồn cuộn dũng mãnh lao tới vết thương, ý đồ xâm nhập nhục thể của hắn.

Thẩm Lạc cưỡng ép áp chế thương thế, xoay chuyển ánh mắt, tìm thân ảnh Bạch Xuyên, khi nhìn xung quanh lại không phát hiện nửa điểm khí tức của Bạch Xuyên, gã vậy mà thừa cơ hắn chém giết Thổ Hồn Trúc, trốn đi.

Ánh mắt Thẩm Lạc hơi ngưng tụ, nhấc tay khẽ vẫy, thu hồi Lạc Bảo Kim Tiền.

Không có chủ nhân điều khiển, Nhiếp Hồn Phiên lập tức rơi xuống, âm hồn quỷ vật đồng loạt bị lôi kéo trở về, sáp nhập vào trong cốt phiên.

Thẩm Lạc nắm cốt phiên trong tay, xem xét một chút rồi thu vào.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, có chút ngoài ý muốn phát hiện, Lư Tu thấy Thổ Hồn Trúc bỏ mình, vậy mà không đào tẩu.

Thời khắc này, đôi mắt Lư Tu phun trào lửa giận, đứng nguyên nơi đó, toàn thân bao phủ trong ma diễm, trên quỷ đao trong tay gã hiển hiện từng khuôn mặt quỷ tựa như sống lại, há miệng giãy giụa, muốn thoát khỏi thân đao.

"Thẩm Lạc, hôm nay vì ma tộc, ta nhất định phải diệt trừ ngươi." Lư Tu giận quát một tiếng.

Một chớp mắt tiếp theo, quỷ đao đã thật sự sống lại, vô số mặt quỷ từ thân đao kéo dài ly khai khỏi quỷ đao, đồng loạt há miệng cắn xé nhục thân Lư Tu, từng ngụm cắn nuốt gã.

Đây không còn phải Nhân Đao Hợp Nhất rồi, mà phải gọi quỷ đao phản chế, thôn phệ chủ nhân.

Trong nháy mắt khi Lư Tu bị quỷ đao hoàn toàn thôn phệ, trên thân đao hiển hiện huyết văn, một cỗ khí tức vô cùng cường đại phát tán, khóa chặt Thẩm Lạc, tuôn trào sát ý vô cùng nồng đậm.

Lư Tu lấy thân tế đao, cuối cùng duy nhất một chấp niệm, tru sát Thẩm Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận