Đại Mộng Chủ

Chương 1862: Diệt trừ gian tế trước

"Thương không nặng thì đừng giả chết, đứng lên đi trước dẫn đường." Kim Tiễn lườm Thẩm Lạc một cái, không kiên nhẫn mở miệng nói.

Thẩm Lạc thầm mắng một tiếng, chữa trị qua loa một chút vết thương trên lưng, lảo đảo đi ở phía trước.

Một đám Thái Ất Chân Tiên đi theo sau mông Đại Thừa kỳ, loại kỳ cảnh này xem như khó gặp.

Bởi vì có bọn Bạch Xuyên đi ở phía sau, Thẩm Lạc đành phải càng thêm cẩn thận, không chỉ phòng bị kẽ nứt không gian, cũng phải phòng bị bọn chúng nhìn ra manh mối gì.

Cho nên, Thẩm Lạc cũng không thể đi quá thông thuận, cũng không thể đi quá gian nan.

Càng đi vào chỗ sâu, trong thông đạo kẽ nứt không gian trở nên càng nhiều, Thẩm Lạc cũng phát hiện, toàn bộ thông đạo không gian đều tồn tại tình huống chiết điệt, kỳ thật chiều dài lại dài hơn nhiều so với ánh mắt nhìn thấy.

Thẩm Lạc đi trên đường cẩn thận chọn một ít kẽ nứt không gian, đập một chút, xoa một chút, rất nhanh làm cho mình đầy thương tích, toàn thân nhuốm máu.

Nhưng trên thực tế, những thương thế này đều là hắn cố ý gây ra, cho nên nhìn có vẻ dọa người, kỳ thật cũng không nặng.

Chúng yêu mặc dù có hắn dẫn đường, nhưng cũng đi không thông thuận, dù sao Thẩm Lạc tránh né rất nhiều kẽ nứt không gian cũng không dễ dàng, huống chi là bọn chúng?

Trong đó một đầu đại yêu không phòng bị đạp vào một vết nứt cực không đáng chú ý, bị cắt đứt bàn chân, một kẻ không đứng vững ngã xuống một vết nứt lớn, trực tiếp bị chặn ngang xé ra.

Thảm nhất chính là một yêu vật có nửa thân trực tiếp bị kẽ nứt thôn phệ, những người khác dù muốn cứu gã, cũng không đủ sức hồi thiên.

Trừ những điều đó ra, còn có mấy người đột nhiên bị kẽ nứt bành trướng quét trúng, hoặc nhiều hoặc ít đều chịu chút thương thế, ngược lại không ai bỏ mạng.

Một đoàn người va va chạm chạm tiến lên, rốt cuộc đi tới cuối không gian thông đạo.

Đến nơi này, Thẩm Lạc cũng không nhịn được ánh mắt choáng váng, cứ thế ngây tại đương trường.

Bên ngoài lối ra vòng xoáy màu trắng, từng luồng từng luồng lực lượng không gian hỗn loạn tản ra, thình lình có lít nha lít nhít trăm vết nứt không gian giao thoa nhau như bàn cờ, căn bản không có biện pháp né tránh để thông qua.

"Minh chủ đại nhân, đây. . . Đây là con đường chết." Thẩm Lạc chằng chịt vết thương, vẻ mặt cầu xin nói.

Tử tiên sinh cũng vội vàng tiến lên xem xét.

"Thiên địa linh khí nơi này bị vết nứt không gian đảo loạn, thi triển độn thuật bình thường đi vào, chỉ sợ cửu tử nhất sinh." Sau một lát, gã mở miệng nói với đám người Bạch Xuyên.

Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ, cũng không biết vận dụng không gian pháp bảo như Súc Địa Xích, có thể xuyên qua không?

Bất quá nghĩ thì nghĩ, hắn cũng không tính thử, thứ nhất là ở trước mặt những người này vận dụng Súc Địa Xích chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, thứ hai hắn cũng không nắm chắc có thể an toàn thông qua.

Lúc này, trong lòng của hắn đột nhiên giật mình, Thiên Thủy yêu viên lúc trước tiến lên ở đâu rồi?

Lẽ ra có kẽ nứt không gian tại đây, tên kia không thể không bị trở ngại, hẳn là cũng đã bị vết nứt không gian thôn phệ?

"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại lui ra ngoài, tìm con đường mới?" Bạch Xuyên cau mày nói, sắc mặt có chút khó coi.

"Trở về đã không kịp, ta có thể thử bố trí một tòa không gian pháp trận, đưa mọi người xuyên qua chỗ này, tiến vào trong kén lớn kia." Tử tiên sinh lắc đầu, nói.

"Tử tiên sinh, có vật này vì sao không lấy ra sớm một chút, chúng ta trực tiếp từ bên ngoài truyền tống vào không phải tốt hơn à, sao còn phí nhiều thời gian như vậy?" Kim Tiễn có chút bất mãn nói.

"Không Gian pháp trận ta bố trí uy năng có hạn, cần phải mượn không gian thông đạo này vốn ẩn chứa lực lượng không gian mới có thể phát động, nếu làm ở phía ngoài, nhiều nhất là xuyên qua cửa vào, đưa chư vị tiến vào thông đạo, nhưng không vào được kén lớn. Mà bây giờ đã đến chỗ bình chướng cuối cùng, dùng pháp trận này là có thể đưa mọi người vào trong kén lớn." Tử tiên sinh giải thích.

"Thì ra là thế." Kim Tiễn giật mình nói.

"Vậy làm phiền Tử tiên sinh." Trên mặt Bạch Xuyên lộ ra ý cười, mở miệng nói.

Tử tiên sinh gật đầu cười, bỗng nhiên sầm mặt lại, nói: "Trước khi bố trí trận pháp truyền tống, cần phải diệt trừ gian tế đã."

Đám người nghe vậy, đều giật mình, chỉ có thần sắc Bạch Xuyên như thường, tựa hồ đã sớm biết.

"Nguy rồi, bại lộ. . ." Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, bàn tay giấu trong tay áo bóp lên kiếm quyết, pháp lực thể nội cũng âm thầm vận khởi theo.

Gần như đồng thời, một bàn tay đen kịt của Tử tiên sinh, phía trên quấn lấy từng tia từng sợi sương mù màu đen đâm tới phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc hơi nhướng mày, đột nhiên phát hiện hướng bàn tay này chạy đến là mình, nhưng mục tiêu cũng không phải là hắn, sát khí Tử tiên sinh khóa chặt cũng không phải là chính mình.

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Lạc đã phán đoán ra, lúc này ôm đầu ngồi xổm xuống.

Thân ảnh Tử tiên sinh chợt lóe lên bên cạnh hắn, bàn tay như đao phong kia cơ hồ sượt qua da đầu Thẩm Lạc, lại là một chưởng đâm vào trong vết nứt màu đen phía sau hắn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, vết nứt màu đen lóe lên ô quang, đột nhiên phồng lớn hóa thành thân ảnh một viên hầu, chính là Thiên Thủy yêu viên tiến vào thông đạo lúc trước.

"Là hắn?" Thần thức Thẩm Lạc quét qua yêu viên, trong lòng hiểu ra.

Tử tiên sinh đâm ra thủ đao, đúng là bị một tay Thiên Thủy yêu viên gắt gao bóp chặt lấy cổ tay, không thể động đậy, trên tay gã quấn quanh sương mù màu đen lập tức bắt đầu bộc phát, từng sợi sương mù dâng lên, thuận theo cánh tay yêu viên quấn quanh lên.

Chỉ thấy nơi cánh tay Thiên Thủy yêu viên bị sương mù màu đen quấn quanh qua, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mục nát biến thành màu xám, trong giây lát lộ ra bạch cốt um tùm.

Nhưng trên mặt yêu viên kia lại cười hì hì, hoàn toàn không có vẻ gì thống khổ.

"Hắc hắc, ánh mắt không tệ, thế mà có thể phát hiện ra ta." Ngay sau đó, trong đôi mắt Thiên Thủy yêu viên hiện lên hai đạo kim mang, thân hình lần nữa phát sinh biến hóa, thình lình hóa thành một con khỉ màu vàng mặc kim giáp, áo khoác cà sa.

"Tôn Ngộ Không!" Thần sắc Tử tiên sinh đột biến, quát lớn.

Khí tức toàn thân gã bỗng nhiên bộc phát, trong lúc nhất thời căn bản không để ý có khiến toàn bộ không gian thông đạo sụp đổ hay không.

Quanh thân gã tuôn ra cuồn cuộn ma khí, hai ngón tay kia kẹp lấy một thanh tinh nhận hơi mờ mỏng manh như cánh ve, quét tới hướng hai gò má con khỉ màu vàng.

Tôn Ngộ Không hiện ra chân thân, áo khoác cà sa tăng vọt kim mang, hóa thành một tường ánh sáng màu vàng đẩy Tử tiên sinh ra.

Tinh nhận hơi mờ trên tay Tử tiên sinh lại nhẹ nhõm rạch tường ánh sáng ra một vết rách, từ đó phun ra phong mang dài hơn một xích, tiếp tục chém về phía Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười một tiếng, trong tay loé lên kim quang, Như Ý Kim Cô Bổng nổi lên, bị y nhấc chân đá một cái, phần dưới trường côn dâng trào lên, kim quang tăng vọt, thân côn trong nháy mắt kéo dài mấy trượng, đâm Tử tiên sinh bay ra sau.

"Hắn cũng đến đoạt Bắc Minh Côn, nhanh ngăn hắn lại." Tử tiên sinh chợt quát một tiếng.

Bạch Xuyên chỉ hơi do dự, thủ trượng màu bạc trên tay bỗng nhiên nâng lên, thân hình lóe lên một cái rồi biến mất, trong nháy mắt đi tới trước Tôn Ngộ Không, nắm trượng như cầm kiếm, đột nhiên đâm tới.

Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn cũng lập tức đi theo, ba vị minh chủ hợp lực công về phía Tôn Ngộ Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận