Đại Mộng Chủ

Chương 1934: Đoạt kính

Thẩm Lạc nhìn thoáng qua thân ảnh xanh biếc phóng tới Hắc Long, sau đó thu tầm mắt lại, thân hình bỗng nhiên xông lên, thẳng đến Chiếu Yêu Kính treo giữa không trung.

Mấy người Tôn bà bà thấy cảnh này, cũng không ngăn cản, Viên Tổ và Văn Thù Bồ Tát còn bị Vạn Tiên Trận vây khốn, lúc này Hắc Long cũng không rảnh đến tranh đoạt, chính là thời cơ tốt nhất.

Chiếu Yêu Kính áp chế Yêu tộc, kháng cự yêu lực, Thẩm Lạc thân là Nhân tộc, không bị ảnh hưởng chút nào, năm ngón tay khẽ chụp nắm bảo kính, dễ như trở bàn tay lấy xuống.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, xung đột giữa Hắc Long và bóng người màu xanh lục cũng bộc phát, một tiếng nổ rung trời, một đoàn hào quang màu xanh lá bỗng nhiên sáng lên, hóa thành từng tia sáng nhỏ như thực chất, khuếch tán ra bốn phía.

"Mau lui lại." Thẩm Lạc la lớn một tiếng, thân ảnh bỗng nhiên thối lui ra sau Vạn Tiên đại trận.

Tôn bà bà cũng nhanh chóng lui về phía sau.

Liễu Phi Yến và Liễu Phi Tự hơi chậm một nhịp, mắt thấy sẽ bị xung điện màu xanh lá tác động đến.

"Đi."

Liễu Phi Yến khẽ quát một tiếng, nhấc chưởng đẩy Liễu Phi Tự ra sau, chính mình lại bị lực phản chấn, rơi về phía xung điện màu xanh lá.

Mắt thấy là sẽ bị lục quang thôn phệ, bỗng một bóng người từ trong lục quang bắn ra, kéo lấy thân hình nàng một cái, nhảy ra ngoài.

Tôn bà bà liếc nhìn lại, thấy cỗ hài cốt màu xanh lá đã cứu Liễu Phi Yến, lập tức đại hỉ.

"Đa tạ tổ sư, đa tạ tổ sư." Tôn bà bà hô lớn.

Liễu Phi Yến thì nhìn trộm đánh giá cỗ thi hài xanh biếc kia, trong lòng hiếu kỳ nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Sau khi đám người rút lui, mảnh hào quang màu xanh lục cũng đình chỉ khuếch tán, dần dần tiêu tán ra.

Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào Vạn Tiên Trận bên kia, đôi mắt lập tức co rụt lại, trong những khôi lỗi kia có mấy người bị xung điện màu xanh lá tác động đến, giờ phút này phía sau lưng đã bị ăn mòn, hoàn toàn không có nửa điểm huyết nhục, giống như bộ xương cốt màu đen bị ăn mòn trước đó.

Chỉ là những khôi lỗi này vẫn duy trì tư thế giơ kiếm cầm lệnh, chết mà không ngã.

Kính tượng phân thân Thẩm Lạc ngăn trước người Nhiếp Thải Châu, trên thân cũng có dấu hiệu ăn mòn, đang dần dần biến mất.

"Thật là phệ cốt độc lợi hại." Ánh mắt Thẩm Lạc kinh ngạc, nhìn về phía cỗ hài cốt màu xanh lá kia

Hắn phát hiện khí tức phát tán xung điện màu xanh lá, cũng không phải đến từ Hắc Long, mà là đến từ cỗ hài cốt màu xanh lá kia.

Lúc này, Thân thể cao lớn Hắc Long từ trong bóng tối chậm rãi trở về, lân phiến trên thân bị ăn mòn tróc từng mảng lớn, bất quá huyết nhục cũng không bị ăn mòn nhiều.

Nhưng mà, nơi ngực nó bị Thẩm Lạc chém bị thương, thình lình là một mảnh đen nhánh, huyết nhục cuồn cuộn nhúc nhích, không ngừng bốc lên khói trắng.

Vậy hiển nhiên là huyết nhục đang không ngừng bị ăn mòn, lại không ngừng trùng sinh.

Hắc Long hiển nhiên thụ thương không nhẹ, quang mang trên người nó dần dần thu liễm, thân hình biến hóa trở lại, huyễn hóa thành một nam tử cao lớn mặc vảy giáp màu đen, ngũ quan đường cong cứng rắn, như là đao tước búa bổ, mái tóc màu đen rối tung, như thác nước rủ xuống sau lưng.

Ánh mắt nam tử rơi vào Chiếu Yêu kính trên tay Thẩm Lạc, khóe mắt hơi co quắp một chút.

"Thẩm Lạc, đưa Chiếu Yêu Kính cho ta, nếu không ta sẽ tự bạo nguyên thần Ngao Hoằng và Nguyên Khâu." Thanh âm Tổ Long hồn từ thân trên nam tử giáp đen truyền đến, mang theo ngữ khí băng lãnh uy hiếp.

Thẩm Lạc nghe vậy, trên mặt lộ vẻ do dự.

"Nhanh lên, đừng giở mánh khóe, ta muốn nghiền chết hai người bọn họ, dễ như trở bàn tay." Tổ Long lạnh giọng thúc giục.

Nơi ngực của gã, vết thương nhìn thấy mà giật mình, nửa ngày cũng không thể khỏi hẳn.

"Được, ngươi tiếp lấy." Thẩm Lạc thở dài, dường như đã làm ra quyết định gian nan.

Nói xong, hắn ném Chiếu Yêu Kính tới, gương đồng lập tức rời khỏi tay.

đầu lâu Tổ Long vô thức hướng theo động tác của Thẩm Lạc, kết quả nhìn thấy trong nháy mắt Chiếu Yêu Kính rời tay hắn, lại biến mất trong hư không, rõ ràng là bị Thẩm Lạc thu vào trong pháp bảo trữ vật.

"Ngươi. . ."

Tổ Long đang định nổi giận, lại kinh ngạc phát hiện, Thẩm Lạc làm ra động tác giả vung tay này, đồng thời trong tay kia, có một bức tranh kéo dài ra mấy chục trượng, bay về phía Ngao Hoằng và Nguyên Khâu.

Ngay lúc gã muốn bạo khởi giết người, bức tranh loé lên quang mang, cuốn thân mình hai người một cái, tất cả đều bị thu nhập vào trong bức tranh.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Tổ Long kinh ngạc phát hiện, liên hệ giữa gã và Ngao Hoằng cùng Nguyên Khâu đã bị ngăn cách.

"Sơn Hà Xã Tắc Đồ!" Một tiếng thở nhẹ vang lên, lại đồng thời đến từ ba người Tổ Long, Viên Tổ cùng Văn Thù Bồ Tát.

Thẩm Lạc không để ý tới, cùng thân hình Nhiếp Thải Châu lóe lên, thối lui ra xa, kéo ra khoảng cách với đám người.

Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lực lượng pháp tắc Bắc Minh Côn tuôn ra quanh thân, hai đạo lốc xoáy cực đại ngưng ở trước người, chia ra bao vây lấy Ngao Hoằng và Nguyên Khâu, cắt đứt cảm ứng của bọn họ với Tổ Long.

Sau đó, hai tay Bắc Minh Côn bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp lực kỳ dị từ lòng bàn tay tuôn ra, đồng thời trảo lên đầu hai người Ngao Hoằng.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay gã hiện ra hai lốc xoáy màu trắng nhỏ bé, bên trong xuyên ra một cỗ lực hút cường đại, cuốn về phía hai người Ngao Hoằng.

Trong chớp mắt, trong huyệt Bách Hội trên đầu hai người có hai đạo bích quang sáng lên, hai sợi tơ mỏng Khôi Lỗi Pháp Tắc ngưng tụ mà thành mảy may từ đó chậm rãi nổi lên, một đầu xâm nhập đầu lâu hai người, một đầu kéo dài ra hư không bên ngoài cơ thể.

Bắc Minh Côn há miệng phun một cái, một thanh hắc phủ tàn phá bay ra, được gã nắm chặt, nhẹ nhàng linh hoạt vung lên trước, dễ như trở bàn tay chặt đứt sợi tơ pháp tắc dọc theo huyệt Bách Hội của hai người.

Hai sợi tơ ứng thanh đứt gãy, trong nháy mắt thân thể hai người Ngao Hoằng và Nguyên Khâu kịch liệt chấn động, trong hai mắt vốn trống rỗng biến mất, dần dần sáng lên một chút thần quang.

Nhưng ngay sau đó, lực lượng thần thức hai người tựa hồ bị hao tổn không còn, hai mắt lật một cái, trực tiếp ngất đi.

Bắc Minh Côn cúi người kiểm tra một hồi, lập tức chau mày lên, gã phát hiện hai người này sau khi thoát khỏi Khôi Lỗi Pháp Tắc trói buộc, chẳng những lực lượng thần thức hao tổn nghiêm trọng, ngay cả nhục thân tựa hồ cũng bị trọng thương.

Gã hơi chần chừ, móc từ trong ngực ra hai viên đan dược, cho hai người ăn vào, lại đưa tay đặt sau lưng hai người, lấy pháp lực bản thân hỗ trợ vận hóa dược lực, ổn định lại thương thế, lúc này mới buông tay mặc kệ.

Trong không gian tầng năm Trấn Yêu Tháp, đôi mắt Tổ Long lại lóe lên.

"Sợi tơ Khôi Lỗi Pháp tắc của Ngao Hoằng và Nguyên Khâu đã bị triệt để chặt đứt. . ." Trong lòng gã ai thán một tiếng, thẻ đánh bạc lớn nhất để thương lượng với Thẩm Lạc đã không còn, gã cũng không còn thứ để đàm phán nữa.

Chỉ thấy gã vung tay lên, cái túi màu trắng phóng thích ra chúng Yêu Khôi lỗi lúc trước bay ra, miệng túi mở rộng, một đạo quang mang vàng mênh mông quét qua, cuốn tất cả khôi lỗi đi, thu vào trong túi vải.

"Vạn Khôi Đại." Văn Thù Bồ Tát hơi nhướng mày.

Món pháp bảo này y không xa lạ gì, chính là phỏng chế theo chí bảo phật môn Nhân Chủng Đại, không thể nhận nạp người sống thuần tuý, nhưng có thể thu nạp khôi lỗi, số lượng không hạn chế, đổ ra thiên quân vạn mã khôi lỗi cũng không hiếm lạ.

"Thẩm Lạc, chuyện hôm nay, ngày sau chúng ta lại tính sổ." Tổ Long không nhẹ không nặng buông xuống câu này, quay người chui vào trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận