Đại Mộng Chủ

Chương 1817: Chấn nhiếp

"Người nào dám phá hỏng đại sự của ta!" Sắc mặt Kim Tiễn trầm xuống, nghiêm nghị quát hỏi, tay lại lặng lẽ bấm niệm pháp quyết dẫn một cái.

Hai đầu Giao Long màu vàng bay vụt về, cấp tốc trườn quanh người.

Long Nha và Thanh Thanh thấy cảnh này, vội vàng phi thân tới, tự mình tế ra pháp bảo.

Vào lúc này, bên cạnh Ngao Hoằng hiện lên bóng xanh, một nam tử trung niên mặt đen thoáng hiện ra, chính là Thẩm Lạc cải trang.

"Các hạ tựa hồ là tu sĩ Nhân tộc, vì sao muốn nhúng tay vào chuyện Vạn Yêu minh và Đông Hải Long Cung?" Kim Tiễn nhìn về phía Thẩm Lạc, trầm giọng hỏi.

"Ngao huynh, không sao chứ?" Thẩm Lạc cũng không để ý tới Kim Tiễn, hỏi Ngao Hoằng.

Trong mắt Kim Tiễn lóe lên lệ khí, nhưng không lập tức xuất thủ.

Cái kéo màu vàng trên tay gã chính là dùng di hài tiên tổ bộ tộc Giao Long, lại thêm lúc gã tấn thăng Thái Ất cảnh lột xác còn sót lại hài cốt, dựa theo phương pháp luyện chế trọng bảo Thượng Cổ phong thần Kim Giao Tiễn khổ tâm luyện chế mà thành.

Bảo vật này có uy lực to lớn, đuổi sát Tiên Khí, lại bị người trước mắt này tuỳ tiện đẩy lui, khiến cho gã không khỏi lòng sinh ra mấy phần kiêng kị.

"Thẩm huynh, là ngươi! Vừa rồi đa tạ!" Bề ngoài và khí tức Thẩm Lạc mặc dù thay đổi, nhưng thanh âm không đổi, Ngao Hoằng nghe khẩu âm liền nhận ra được, kinh hỉ nói.

Nhiếp Thải Châu cũng bay tới, rơi vào cạnh Thẩm Lạc.

"Thải Châu, nàng ổn định thương thế giúp Ngao huynh." Thẩm Lạc bảo.

Nhiếp Thải Châu nói lẩm bẩm, bấm tay điểm ra, một đạo lục quang hình lá chui vào thể nội y.

Toàn thân Ngao Hoằng lập tức hiện ra một tầng lục quang, thiên địa linh khí như sóng triều tụ đến, trong cơ thể y hao tổn nguyên khí lập tức bắt đầu khôi phục, thương thế ổn định lại.

"Bí thuật Phổ Đà sơn!" Kim Tiễn nhìn thấy cảnh này, con ngươi co rụt lại.

"Kim Tiễn đại nhân, không thể để cho bọn hắn tiếp tục nữa, họ Thẩm kia đã là cường địch, nếu Ngao Hoằng khôi phục, tình huống đối với chúng ta càng thêm bất lợi!" Thanh Thanh thấy Kim Tiễn vẫn không định ra tay, truyền âm nói.

Kim Tiễn nghe vậy thân thể chấn động, lập tức kịp phản ứng.

Ám kim chiến chùy đại phóng kim quang ầm vang bắn ra, lóe lên xuất hiện trên đỉnh đầu ba người Thẩm Lạc, tốc độ càng nhanh hơn trước, như Thái Sơn áp đỉnh hung hăng nện xuống.

Cự chùy chưa đến, một cỗ cự lực đã rơi xuống trước, hư không quanh ba người run rẩy theo.

Thần sắc Ngao Hoằng trầm xuống, đang muốn xuất thủ ngăn cản.

"Để ta, Ngao huynh ngươi chăm chú khôi phục nguyên khí, củng cố cảnh giới đi." Thẩm Lạc nhàn nhạt mở miệng, lật tay một trảo.

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn to lớn bên cạnh phảng phất cỏ khô bị hắn tuỳ tiện kéo lên, hóa thành một đạo kim ảnh to lớn oanh kích tới cự chùy giữa không trung.

Một chiếc búa lớn cùng một cây cự bổng hung hăng đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, càng bắn ra tia lửa chói mắt.

Ám kim chiến chùy thình lình bị kích lõm một mảng lớn, kim quang phía trên cũng tán loạn hơn phân nửa, liên tiếp lui về phía sau.

"Làm sao có thể!" Trong mắt Kim Tiễn lộ ra vẻ khó tin.

Chuôi Chấn Thiên Chùy này mặc dù không có lai lịch như Kim Giao Tiễn, nhưng gã cũng tốn hao cực lớn tâm huyết, đào được mấy trăm chủng ngũ kim ở Đông Hải tinh luyện mà thành, lại đâm vào một đầu khoáng mạch Tinh Kim ôn dưỡng trăm năm mới ra lò, uy lực to lớn đạt tới cực hạn pháp bảo, vậy mà vừa đối mặt đã bị kích thương.

Kim Tiễn trố mắt quát lớn, hai tay chà một cái giương lên, lập tức lít nha lít nhít pháp quyết như mưa to chui vào trong Chấn Thiên Chùy.

Kim quang trên Chấn Thiên Chùy lập tức ổn định lại, sóng ánh sáng màu vàng đột nhiên tuôn ra bên ngoài, Chấn Thiên Chùy lại lần nữa hóa thành một viên kim cầu to lớn, uy thế tăng vọt gấp bội, lập tức ổn định hình thể, ngăn Huyền Hoàng Nhất Khí Côn giữa không trung.

Thẩm Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, vận chuyển Hoàng Đình Kinh tới cực hạn, tất cả pháp lực đều rót vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.

Trên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn bỗng nhiên toả ra sáu mươi tư vầng sáng màu vàng óng, rõ ràng là sáu mươi tư đạo cấm chế.

Toàn thân côn này bị một tầng hào quang màu vàng khó mà nhìn thẳng bao phủ, lực lượng tăng vọt lên, dễ như trở bàn tay ép tới phía trước.

Chỉ nghe phịch một tiếng vang, kim cầu mặt ngoài Chấn Thiên Chùy tuỳ tiện bị đánh nát, thân chùy bên trong cũng bị Huyền Hoàng Nhất Khí Côn hung hăng đánh trúng, thình lình nổ bể ra, hóa thành mảnh vụn đầy trời.

Mấy ngày nay luyện chế Thuần Dương Kiếm, Hỏa Linh Tử cũng dung nhập khối Cửu Thiên Kim Tinh lấy được lúc trước vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, lực lượng côn này rốt cuộc viên mãn, cấm chế cũng đạt tới sáu mươi tư tầng cảnh giới đại viên mãn.

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn vốn bắt chước Trấn Hải Tấn Thiết Côn luyện chế mà thành, sử dụng đều là vật liệu cấp cao nhất Tam Giới, lại thêm luyện bảo sử dụng thần cấm đặc thù truyền thừa từ thời Thượng Cổ, một khi đạt tới cảnh giới đại viên mãn, uy lực Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đạt tới một trình độ khủng bố.

Nếu xếp pháp bảo tam giới theo thứ tự lực phá hoại, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn cơ hồ có thể đứng đầu.

Một kích hủy đi Chấn Thiên Chùy, tốc độ Huyền Hoàng Nhất Khí Côn không giảm chút nào, tiếp tục đập xuống giữa đầu Kim Tiễn, những nơi đi qua hư không bị tuỳ tiện xé rách từng kẽ nứt màu đen.

Sắc mặt Kim Tiễn đại biến, hai chân nổi lên hai đạo kim quang như du long, thân hình vô cùng nhanh chóng lướt ngang bên cạnh, miễn cưỡng tránh thoát kích này.

"Trốn được sao?" Thẩm Lạc cười lạnh, bàn tay gẩy ra.

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn từ dưới kích lên biến thành quét ngang, tiếp tục đánh tới Kim Tiễn, trong chớp mắt đã đuổi kịp gã.

Khoé mắt Kim Tiễn cuồng loạn, hét lớn một tiếng, kim quang bên ngoài thân đều tập trung đến trên cánh tay phải.

Cánh tay phải của gã trong nháy mắt thô to gấp bội, mặt ngoài hiện ra lít nha lít nhít vảy rồng màu vàng, lực lượng khổng lồ bắn ra, khiến hư không phụ cận nổi lên gợn sóng mắt thường có thể thấy được, hung hăng đảo ra, cùng Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đụng thẳng vào nhau.

Một vầng sáng màu vàng bộc phát ra, còn có thanh âm Kim Tiễn gầm thét.

Ánh mắt Thẩm Lạc băng lãnh, thân hình hóa thành một đạo kim ảnh bay tới, nhưng mà hai đạo Giao Long màu vàng đối diện đã phóng tới, chính là pháp bảo Kim Giao Tiễn kia, giao nhau chém về phía thân thể của hắn.

Thẩm Lạc cũng có chút kiêng kị pháp bảo này, dừng lại, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn trên tay hoành kích ra, theo "Keng" "Keng" hai tiếng nổ mạnh, hai đầu Giao Long màu vàng bị đánh bay ra sau.

Kim Tiễn nhân cơ hội này bay ra ngoài mấy trăm trượng, hiện ra hình thể, đã khôi phục bình thường.

Bộ dáng của gã có chút thê thảm, toàn bộ cánh tay phải không cánh mà bay, chỗ bả vai bị đứt máu thịt be bét, xem ra đã bị trọng thương.

Long Nha và Thanh Thanh giờ phút này cũng bay đến bên cạnh Kim Tiễn, có chút hốt hoảng nhìn về phía Thẩm Lạc, tế ra pháp bảo bảo hộ hai bên Kim Tiễn.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Kim Tiễn nhìn Thẩm Lạc, nghiêm nghị quát hỏi.

Đám người Đông Hải Long Cung chung quang reo hò, số ít biết được Thẩm Lạc ở đây, đoán được nam tử mặt đen giữa không trung có thể là Thẩm Lạc, tất nhiên là vừa mừng vừa sợ.

"Thực lực Thẩm huynh vậy mà đạt tới trình độ này!" Trong lòng Ngao Hoằng cũng rất là kinh ngạc.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, xem chiêu!" Thẩm Lạc căn bản không có ý định đáp lại Kim Tiễn, tay vung lên.

Một tiếng phích lịch trời quang!

Dưới hào quang vạn trượng, một đạo hư ảnh cự côn lớn ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, lóe lên như Thần Binh kình thiên nện xuống.

"Hừ! Chỉ chút vết thương nhỏ, thật sự cho rằng có thể làm gì được ta sao, để cho ngươi xem bản lĩnh chân chính của ta!" Kim Tiễn hung hãn nói, bả vai lắc một cái, một cỗ huyết vụ nồng đậm từ trong cơ thể gã tuôn trào ra, trong chốc lát che mất thân hình.

Liên tiếp âm thanh như pháo nổ từ trong huyết vụ truyền ra, sau đó một cái vuốt rồng huyết hồng từ trong huyết vụ duỗi ra, nắm vào hư ảnh cự côn giữa không trung một cái.

Chỉ nghe giữa không trung vang lớn, một vuốt rồng màu máu lớn gần mẫu trống rỗng toát ra, đón lấy hư ảnh cự côn đánh xuống.

"Phốc" một tiếng vang trầm!

Hư ảnh cự côn run lên, sau đó thình lình dừng lại, bị vuốt rồng huyết sắc nắm ở giữa không trung, không thể nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận