Đại Mộng Chủ

Chương 1690: Hồ linh Thái Ất

Khương Thần Thiên và Thất Sát tự mình cầm một cây trường thương, đi đầu trận thuyền.

Đệ tử Hóa Sinh tự ở trung tâm miệng tụng pháp chú bảo hộ, một tầng kim quang dập dờn ra, như một kim chung to lớn bao phủ, phía trên tản mát ra trận trận phật quang.

Hai bên là tu sĩ các phái am hiểu Hỏa hệ thuật pháp và sử dụng phù lục Lôi hệ, đoạn hậu phía sau cùng là Thẩm Lạc và Yển Vô Sư dẫn đầu đệ tử Thiên Cơ thành.

Thẩm Lạc nhìn thoáng qua Hữu Lê trưởng lão đã khí tuyệt bỏ mình, lại nhìn về phía Hắc Lê trưởng lão còn bị một mực giam cầm.

"Hai người bọn họ làm sao bây giờ?"

"Chết coi như xong, còn sống thì còn có chút tác dụng." Yển Vô Sư lạnh nhạt nói.

Trong khi nói chuyện, gã vung tay lên, một yển giáp hình người cao đến hai trượng xuất hiện ở trước người.

Yển Vô Sư lật tay tay lấy ra phù lục kỳ lạ, dán trên thân Hắc Lê trưởng lão, sau đó cầm lên.

Theo pháp lực gã thôi động, phần bụng yển giáp hình người kia mở ra một không gian màu đen, bên trong sáng lên từng đạo phù văn màu lam.

Mặt Yển Vô Sư không thay đổi ném Hắc Lê vào, không gian màu đen chợt đóng lại.

Chỉ nghe một tiếng kêu đau từ phần bụng yển giáp truyền ra, ngay sau đó là một trận thanh âm rên rỉ thống khổ vang lên.

Pháp lực Hắc Lê trưởng lão dưới phù lục tác dụng, bắt đầu không ngừng bị rút tiến vào thể nội yển giáp, khiến cho phù văn quanh thân yển giáp sáng lên, toàn thân tản mát ra sóng pháp lực mãnh liệt.

Yển Vô Sư tiện tay vung lên, bộ yển giáp kia bước tới một bước thoát ly đám người, nghênh đón đám ác quỷ hồ linh đuổi theo.

Hai tay nó nắm chắc hai thanh trường đao "Vù" dâng lên hỏa diễm, sải bước bước vào trong hồ linh ác quỷ trùng điệp vây quanh, vung đao tùy ý bổ chém, mảng lớn hồ linh bị hỏa đao chém trúng, hóa thành vô số điểm sáng màu xanh lục, trôi lên hư không.

Bộ yển giáp này chủ động công kích, tựa như một cây diêm quẹt, đốt cháy đại quân hồ linh tiến công, vô số tử linh màu xanh lá từ bốn phương tám hướng giống như thuỷ triều lao qua.

Tu sĩ Huyền Hỏa phái và Thượng Dương môn thấy thế, cảm thấy tê cả da đầu, bắt đầu nhao nhao thi triển thuật pháp.

Từng đoàn từng đoàn hỏa diễm hừng hực không ngừng từ giữa không trung rơi xuống, đánh tới hướng hồ linh ác quỷ xung quanh, hiệu quả khắc chế hết sức rõ ràng, rất nhanh đánh tan từng mảnh hồ linh ác quỷ.

Tu sĩ phù phái cũng không dám lười biếng, nhao nhao tế ra linh phù trong tay, gọi ra từng đạo lôi điện, nhắm đánh hướng những hồ linh ác quỷ kia, cả chi đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía miệng hang.

Thẩm Lạc xa xa nhìn lại, trông thấy tu sĩ Hồ tộc trên đầu thành cũng không có ý xuống tham chiến, liền biết những ác quỷ hồ linh này rất có thể bị cưỡng ép giam cầm mà đến, bọn chúng công kích cũng không có nhiều khác biệt.

Chỉ cần những tu sĩ cấp Thái Ất kia không xuất thủ, bọn hắn muốn sống rời đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trong lòng của hắn đang suy nghĩ, trên mặt đất phía sau đột nhiên phồng lên, dưới mặt đất tựa hồ có đồ vật gì đang tiềm hành đến, những nơi đi qua mặt đất mở ra một nốt sần cao cao, tỏa ra không ít hồ linh ác quỷ.

Thẩm Lạc không kịp xem kỹ, lúc này một tay nắm hư không, Minh Hồng Chiến Đao lần nữa hiển hiện.

Hắn nâng đao, pháp lực thể nội rót vào, thân đao phát ra một tiếng hét to, bổ xuống hướng thứ kia đang tiềm hành tới.

"Thương lang."

Một tiếng đao minh thanh thuý vang lên, một đạo đao quang dài trăm trượng cuốn theo thiên địa nguyên khí rơi vào mặt đất, toàn bộ sơn cốc ầm vang rung mạnh, khuấy động lên cuồn cuộn khói bụi.

Chỗ lưỡi đao rơi xuống, một khe rãnh rộng chừng mấy trượng, sâu không thấy đáy từ trong sơn cốc kéo dài ra, một mực băng liệt đến dưới Thanh Khâu thành mới ngừng lại.

"Hảo đao." Trên đầu thành, Tô Kiêu trưởng lão nhịn không được tán thán.

"Chờ giết bọn hắn, cây đao này sẽ là của ngươi." Hữu Tô Mưu Chủ lạnh nhạt nói.

"Đa tạ Đại trưởng lão." Tô Kiêu lập tức nói cám ơn.

"Đại trưởng lão, muốn giết hết bọn hắn thật sao, các đại môn phái nhất định sẽ bạo tẩu, chúng ta. . ." Một trưởng lão khác có chút lo lắng nói.

"Sợ cái gì? Ta tự có an bài." Hữu Tô Mưu Chủ cười khẩy, nói.

Thẩm Lạc chém một đao xong, mặc dù không toàn lực thôi động như đao lúc trước, nhưng pháp lực khôi phục cũng tiêu hao không ít, hắn thu đao ngưng thần nhìn về phía hậu phương.

Chợt thấy mặt đất cuồn cuộn đột nhiên nổ tung, một bóng dáng hoả hồng to lớn từ dưới đất nhảy ra, thân thể cao lớn ở trên bầu trời trải rộng ra, lớn chừng trăm trượng.

Đó là một đầu hồ linh khí tức đã đạt tới Thái Ất, chín cái đuôi lớn sau lưng vung vẩy, như từng lùm xích hồng liệt diễm, trong hai mắt nó lại lóe lên ánh lửa u lục, rõ ràng không phải vật sống.

Mà ngay chỗ ngực, rõ ràng vỡ ra một vết thương thật dài, bên trong có thể nhìn thấy lấm ta lấm tấm hào quang màu xanh lục, tựa hồ là do một đao Thẩm Lạc lúc trước chém trúng.

Hỏa hồng cự hồ quét đuôi lớn qua, một cơn gió lớn lập tức bọc lấy xích diễm, đánh tới liên quân.

Đệ tử Thiên Cơ thành thấy thế, nhao nhao thôi động yển giáp của mình bay lên không ngăn cản.

Trong đó một đầu yển giáp to lớn hình như Ngoan Quy, toàn thân nhộn nhạo lên thủy lam quang mang, há miệng phun ra một cái, liền có một cỗ sóng thao thiên mãnh liệt tuôn ra, đón lấy vùng biển lửa kia.

Thủy hỏa tương kích, dâng lên mảng lớn sương mù màu trắng, nhưng sóng nước rất nhanh bị ngọn lửa bốc hơi sạch sẽ.

Ngoan Quy lập tức bị ngọn lửa nuốt hết, trong nháy mắt nổ tung.

Theo sát phía sau, một đầu yển giáp mãnh hổ chắp cánh bay lên, hai cánh vỗ, dưới nách liền có hai đạo cuồng phong thổi ra, rốt cuộc thổi tan hoả diễm với uy thế đã yếu bớt.

Còn không đợi đám người cao hứng, Hỏa Hồ kia đã từ phía sau đuổi theo, hồ trảo to lớn kéo lấy mãnh hổ chắp cánh, chỉ kéo một cái đã xé nó thành hai đoạn.

Thẩm Lạc thấy thế, đành phải nhấc tay chỉ ra xa, mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm bắn ra, hóa thành vô số đạo kiếm ảnh hai màu kim xích bắn về phía hỏa hồ to lớn.

Nhưng hoả hồ này tuy là thân thể hồ linh, lại cứng cỏi dị thường, kiếm quang rơi vào trên thân nó, đơn giản như là bị muỗi đốt, căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của nó.

Ngay cả bản thể mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm cận thân, cũng chỉ có thể chém rụng một ít hỏa diễm, không thể phá mở bản thể của nó.

Thẩm Lạc muốn lần nữa vận dụng Minh Hồng Đao, nhưng pháp lực tiêu hao thực sự quá nhiều, trước mắt coi như miễn cưỡng thôi động, cũng chưa chắc có thể bộc phát khiến nó tổn thương.

Bất quá, nhìn vết thương chỗ ngực Hỏa Hồ từ đầu đến cuối không thể khép lại, đôi mắt Thẩm Lạc sáng lên, lập tức có chủ ý.

Toàn bộ đội ngũ bởi vì an bài thoả đáng, đối với đại quân hồ linh công kích, ngăn cản coi như nghiêm mật, chỉnh thể tốc độ di động cũng không chậm, đã đi tới giữa Triều Dương Cốc.

Chỉ là tu sĩ Huyền Hỏa phái và Thượng Dương môn tiêu hao pháp lực thập phần nghiêm trọng, rõ ràng phù phái lôi hệ cũng đã tiêu hao hầu như không còn, mà đại quân hồ linh từ miệng hang chạy tới cũng sắp đụng đầu bọn họ.

Khương Thần Thiên và Thất Sát nhìn thấy phía trước, hai ác linh thân người đầu cáo cao tới trăm trượng đã sắp tới gần, hai người liếc nhau một cái, đồng thời bay lượn ra, thẳng hướng bọn chúng.

Chưa tới gần, Khương Thần Thiên đã đưa tay ném ra Linh Lung Bảo Tháp, khiến nó trướng to cao trăm trượng, đập xuống phía hồ linh đang cầm cự phủ thanh đồng.

Thất Sát cũng hết sức ăn ý tế ra ma ấn kia, đánh tới một hồ linh tay cầm cự việt đồng thau kia.

Hai người cùng sử dụng thần thông Pháp Thiên Tướng Địa, thân hình cao lớn trăm trượng, thẳng hướng đối thủ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận