Đại Mộng Chủ

Chương 1331: Đại Thánh tức giận

Thẩm Lạc thấy vậy, khóe miệng hơi câu lên một vòng ý cười, sải bước tới trước, nâng lên một quyền đập tới Hỗn Nguyên Kim Chùy.

Chỉ thấy quanh thân hắn rung động kim quang, ngoài thân thình lình hiện ra hư ảnh ba đầu Kim Long và ba đầu Kim Tượng, đều ngẩng đầu gầm lên, bay thẳng tới Thông Tí Viên Hầu.

Kim chùy và Long Tượng chạm vào nhau, kim quang đại phóng, hai đầu Kim Long đứng mũi chịu sào, dưới trọng kích vỡ ra.

Theo sát phía sau, Kim Long Cự Tượng theo sát sau không đình trệ chút nào va chạm tới, cuốn theo Long Tượng lực như sóng nước giang hà dậy sóng mãnh liệt bổ sung tới.

Ngay từ đầu, Thông Tí Viên Hầu còn có thể ngăn cản, nhưng rất nhanh bị bức liên tục lùi về phía sau.

Một con Xích Khào Mã Hầu một trong bốn kiện tướng thấy tình thế không ổn, lập tức phi thân lên, quanh thân vận khởi quang mang tuyết trắng, hai tay đưa ra vỗ sau lưng Thông Tí Viên Hầu, chống đỡ gã lui lại.

Kim Long Cự Tượng vọt tới trước không nổi, bao gồm Long Tượng lực cũng đang nhanh chóng tiêu hao, cả hai rơi vào thế giằng co.

Hai kiện tướng yêu viên còn lại thấy thế, không lên tiếp viện, mà giật mình đánh giá Thẩm Lạc, tựa hồ không thể tin được, một kẻ chỉ là phàm nhân, lại có sức mạnh chống lại hai người bọn chúng.

Xích Khào Mã Hầu sau khi gia nhập vào, hai mắt lóe lên ánh bạc, sau lưng dâng lên hỏa diễm màu trắng, khí tức quanh người bừng bừng phấn chấn, hai tay đột nhiên chấn động.

Một cỗ lực đạo cường hoành trong thể nội nó mãnh liệt tuôn ra, đẩy vào thể nội Thông Tí Viên Hầu, qua cánh tay của nó tuôn ra, đánh cho hai đầu hư ảnh voi lớn băng tán, chỉ còn lại một rồng một tượng nỗ lực ráng chống đỡ.

Long Tượng lực chợt giảm, chuôi Hỗn Nguyên Kim Chùy tái phát thần uy, phản lại giáng xuống phía Thẩm Lạc.

Phủ Đông Lai thấy thế, nhíu mày, đang do dự có nên tiến lên hỗ trợ hay không, bỗng nghe Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, kim quang trên thân cùng khí tức thể nội phát ra đồng thời tăng vọt.

Kim quang phía sau hắn thình lình lần nữa ngưng tụ ra ba đầu Kim Long và ba Kim Tượng, hỗn hợp ngưng tụ thành một cỗ lực lượng cường hãn vô địch, xông tới phía Thông Tí Viên Hầu.

Phủ Đông Lai cảm thấy rung động, đồng thời trong lòng cũng hơi nghi hoặc một chút: "Thẩm huynh tựa hồ mạnh hơn trước rất nhiều?"

"Ngao. . ."

Một tiếng long ngâm tượng minh hỗn hợp vang lên, Long Tượng lực cuồng bạo biến thành sức mạnh nghiền ép mãnh liệt tuôn qua.

Quang mang trên Hỗn Nguyên Kim Chùy phát tán ra bị chấn nát, bản thể cự chùy cũng bị phản chấn về, hai tên yêu viên kiện tướng thôi động trọng chùy cũng bị cự lực này trùng kích bay ngược ra sau.

Lúc Kim Long Cự Tượng sắp va chạm thân thể của bọn chúng, cỗ sức mạnh cường hãn kia tự thu lại, chỉ xông ra một nửa liền tự tiêu tán.

Nhưng dù vậy, hai yêu viên kiện tướng cũng không thể ổn định thân hình, vẫn như cũ bay ngược ra sau.

Lúc này, một tiếng phạn âm phật tụng bỗng nhiên vang lên, trên mặt đất kim quang tuôn ra tụ lại, một chưởng ấn phật thủ to lớn màu vàng từ mặt đất chậm rãi dâng lên, trước khi hai tên yêu viên kiện tướng đụng vào doanh trại đã cản lại bọn chúng.

Hai tên yêu viên kiện tướng còn lại thấy thế, lập tức quay người, khom mình hành lễ về phía sơn môn, trong miệng hô: "Cung nghênh đại vương."

Nơi tiếng nói ngừng lại, một vệt kim quang trực tiếp hạ xuống cửa trại, một viên hầu lông vàng mặc Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, đầu đội Phượng Sí Tử Kim Quan từ đó hiện ra thân hình.

Vóc người nó không cao, bên ngoài kim giáp còn phủ lấy một kiện cà sa viền vàng nền đỏ, trên mặt mang theo vẻ trêu tức, nhìn về phía hai người Thẩm Lạc.

Phía sau gã, còn đi theo một con khỉ già lông xám trắng tay chống một cây thủ trượng tử đằng hình như Cầu Long tử, mặc trường bào màu xanh.

Lúc Thẩm Lạc nhìn thấy con khỉ già, thần sắc hơi động một chút.

Con khỉ già này chính là năm đó trong mộng cảnh, dẫn hắn tìm tới Tôn Ngộ Không lưu lại bích hoạ kia.

Hiện tại nhìn nó tuổi già sức yếu không khác gì mấy trăm năm sau, nhưng đôi tròng mắt kia so với Thẩm Lạc thấy mộng cảnh lại sáng tỏ thanh tịnh hơn nhiều.

"Từ lúc Thiên Đình năm đó vây quét đến giờ, Hoa Quả sơn ta đã rất nhiều năm chưa có người dám đánh lên sơn môn, hai người các ngươi ngược lại lá gan không nhỏ, tới tới tới, bồi ta hai chiêu." Tôn Ngộ Không hoàn toàn không tức giận, cười đùa nói.

"Vãn bối Thẩm Lạc, bái kiến Tôn tiền bối. Lúc trước động thủ, thật sự là có việc gấp cầu kiến Tôn Đại Thánh, bất đắc dĩ, xin thứ lỗi." Thẩm Lạc vội vàng ôm quyền nói.

Trong lòng Phủ Đông Lai vốn kính ngưỡng vạn phần tuyệt thế yêu vương Tôn Ngộ Không này, giờ phút này cũng ôm quyền hành lễ, cúi đầu im lặng.

Tôn Ngộ Không thấy thế, có chút thất vọng gãi đầu một cái.

"Ai, còn tưởng rằng có thể đánh một trận, xem ra phải thất vọng rồi . . . Ngươi là đệ tử Phương Thốn sơn à?"

"Vãn bối cũng không phải là đệ tử Phương Thốn sơn, hôm nay đến đây là được Bồ Đề lão tổ nhờ vả, mang thủ tín này cho Đại Thánh ngài." Thẩm Lạc nói.

"Không phải đệ tử Phương Thốn sơn, lại có thể tu luyện Hoàng Đình Kinh, mà đã đạt đến đại thành, còn được lão tổ nhờ vả đến đưa tin, hẳn là. . . Ngươi cũng là ngôi sao tai họa?" Trong nháy mắt Tôn Ngộ Không đi tới trước Thẩm Lạc, quan sát tỉ mỉ nói.

"Đại Thánh cớ sao nói lời ấy?" Thẩm Lạc khó hiểu hỏi.

"Hai ya, năm đó ta ở Phương Thốn sơn cầu học tu đạo, lão tổ ngài phát hiện ta là ngôi sao tai họa, trước khi xuống núi nói lần này ta đi sẽ sinh chuyện, nói ta ở bên ngoài không được thừa nhận là đệ tử Phương Thốn sơn. Ngươi như vậy, không giống ta sao?" Tôn Ngộ Không hỏi.

"Cái này. . . Đại Thánh hay là xem trước một chút thủ tín của lão tổ đi, gần đây tựa hồ Phương Thốn sơn có phiền toái." Thẩm Lạc không biết giải thích như thế nào, liền nói sang chuyện khác.

Nói xong, cổ tay hắn chuyển một cái, lấy ra một chiếc nhẫn thanh ngọc, giao cho Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không cầm chiếc nhẫn, vận chuyển pháp lực thôi động, trên chiếc nhẫn có phù văn hiển hiện, đúng là bị cấm chế phong tỏa.

Gã suy tính một phen, bóp một cái pháp quyết đặc biệt, trong miệng yên lặng ngâm tụng một lúc, mới chỉ hướng trên chiếc nhẫn thanh ngọc một cái.

Chỉ thấy trên chiếc nhẫn nở rộ kim quang, tầng cấm chế phù kia chợt hóa thành điểm điểm kim quang, tiêu tán không thấy.

Tôn Ngộ Không cầm lấy chiếc nhẫn, đưa sát mi tâm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sau một lát, cặp mắt gã bỗng nhiên mở ra, vốn thần sắc nhẹ nhõm, lập tức trở nên ngưng trọng không gì sánh được.

"Những hỗn trướng này, sao bọn hắn dám?"

Tôn Ngộ Không đột nhiên quát to một tiếng, khí thế quanh thân không thể ngăn cản bộc phát ra.

Mấy người bao gồm Thẩm Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả đều bị đẩy lui ra hơn một trượng, từng người kinh ngạc nhìn về phía Tôn Ngộ Không.

Bất quá biết rõ nguyên do trong đó, cũng chỉ có một mình Thẩm Lạc mà thôi.

"Đại Thánh, có phải tình thế Phương Thốn sơn không lạc quan không?" Thẩm Lạc đi tới phía trước, cau mày hỏi.

Lúc trước Bồ Đề lão tổ nói thật nhẹ nhàng, khiến hắn cho là tình cảnh Phương Thốn sơn không quá gian nguy, nhưng từ phản ứng của Tôn Ngộ Không, hiển nhiên không phải như vậy.

Nghe hắn hỏi như vậy, Tôn Ngộ Không mới từ trong tức giận lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, dùng ánh mắt hết sức kỳ quái đánh giá hắn.

"Đại Thánh. . ." Thẩm Lạc bị gã nhìn hơi mất tự nhiên, nhịn không được gọi.

Tôn Ngộ Không nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút ý cười cổ quái, lập tức mở miệng hỏi: "Trước khi các ngươi xuất phát, những môn phái kia đã bắt đầu tấn công Phương Thốn sơn chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận