Đại Mộng Chủ

Chương 1858: Lực lượng Bắc Minh Côn

Thẩm Lạc nhìn lại, yêu vật kia mặt mũi tràn đầy lân văn thanh ngư, cảnh giới không khác tượng yêu mà hắn biến thành, cũng là Đại Thừa hậu kỳ, hiển nhiên là bằng hữu.

"Này, sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không thấy đầu lĩnh đã chiếm thượng phong rồi à?" Thẩm Lạc lộ ý cười, ngoài miệng nói như vậy, động tác lại ngừng lại.

Xem ra, trong lòng chúng yêu thì tượng yêu này hơn phân nửa là kẻ hèn nhát tham sống sợ chết.

"Ngươi chớ có ẩu, là đầu lĩnh bọn hắn giết con yêu vật sứa này, chúng ta cũng đừng mong ở trước mặt có thể kiếm được một chén canh, không thể nào đâu." Thần sắc thanh ngư yêu vật hơi khẩn trương, dặn dò.

"Ngươi còn không biết ta sao? Lúc nào ta lại liều mạng bực này, vừa rồi ta chỉ muốn đi lên nhìn một chút. . . Nào, ta không đi, không đi, được chưa?" Thẩm Lạc quơ mũi dài, cười hì hì nói.

"Biết thì tốt, lần này chúng ta liều chết tiến đến, chính là vì người ta ăn thịt, chúng ta uống chén canh, nhưng cũng phải có đầu trên cổ, mới có thể uống được, đúng không? Hiện tại còn không phải lúc." Thanh ngư yêu vật thấp giọng nói.

"Đúng đúng, ngươi nói đúng, hiện tại chúng ta còn chưa thấy cả Bắc Minh Côn, uống được canh còn sớm, còn sớm lắm." Thẩm Lạc biết bọn chúng đến là vì Bắc Minh Côn, nên thuận miệng nói ra.

"Vậy đúng nha, Tử tiên sinh kia đã nói, chỉ cần thành công săn giết Bắc Minh Côn kia, nguyên khí khổng lồ trong cơ thể nó tràn ra, chúng ta có thể hấp thụ những nguyên khí này, tu vi sẽ tăng mạnh." Thanh ngư yêu vật ước mơ nói.

"Lại nói, Tử tiên sinh kia nói có đáng tin cậy không?" Thẩm Lạc tỏ vẻ hoài nghi hỏi.

"Làm sao lại không đáng tin, hắn dám lừa gạt minh chủ sao?" Thanh ngư yêu vật trừng mắt, nói.

"Chắc là thế."

Thẩm Lạc không nói nữa, nhưng lại lo nghĩ về lời nói của thanh ngư yêu vật, hắn luôn cảm thấy Ma tộc thấp bé này sở dĩ ẩn tàng thân phận Ma tộc, mượn dùng lực lượng Vạn Yêu minh đối phó Bắc Minh Côn, phía sau nhất định cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết.

"Mặc kệ là vì cái gì, nhất định không thể để cho hắn đạt được." Thẩm Lạc âm thầm tính toán.

Ngay lúc hắn suy nghĩ, trong thủy vực phía trước chợt bộc phát ra một tiếng oanh minh, con yêu vật sứa kia bị chúng yêu Vạn Yêu minh liên thủ vây công, rốt cuộc không địch lại, bị một kiện pháp bảo đánh trúng, vỡ ra.

Thẩm Lạc vội vàng cùng thanh ngư yêu vật kia triệt thoái ra sau, hai người mới không bị nọc độc tác động đến, nhưng tu sĩ Yêu tộc vây quanh ở trước mặt lại có không ít kẻ bị nọc độc tung tóe trúng, những kẻ thể phách hơi yếu chút, rất nhanh độc phát thân vong.

"Ấy hừm, thấy không, nếu không phải ta kéo ngươi trở về, lúc này ngươi sẽ giống như bọn họ, chết không thể chết tiếp." Thanh ngư yêu vật sợ hãi nói.

"Cám ơn, cám ơn, xem như ngươi đã cứu mạng ta." Thẩm Lạc vội vàng nói.

Các nơi phía trước, đại chiến vẫn còn tiếp tục, những thú con Bắc Minh Côn kia mặc dù thập phần khó chơi, nhưng sau khi yêu tộc Vạn Yêu minh bỏ ra tổn thất không ít, cũng dần dần thăm dò ra thần thông của bọn chúng, phối hợp với nhau, rất nhanh giết chết hai đầu thú con.

Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn cũng ra sức, tự mình chém giết một đầu cự thú ở đáy biển, cuối cùng đánh cho thú con Bắc Minh Côn còn lại cùng yêu thú đến thất linh bát lạc, chạy tứ tán đi.

Theo Bạch Xuyên ra lệnh một tiếng, chúng yêu bắt đầu một lần nữa tập kết, chỉ là kiểm lại nhân số, cũng không quản những kẻ đã mất mạng hoặc là trọng thương kia, bắt đầu tiếp tục đi về phía đáy biển.

Thẩm Lạc cũng đi theo bầy yêu, một đường tiếp tục đi xuống đáy biển.

Nhưng chỉ mới tiến lên mấy trăm trượng, Thẩm Lạc bỗng nhiên nhăn mày lại, lập tức nhận ra một tia dị thường. Nước biển xung quanh ẩn ẩn có một tia lực lượng không gian lưu động, thập phần yếu ớt, bình thường khó mà phát giác.

Những tu sĩ Yêu tộc xung quanh tự nhiên hoàn toàn không biết, chỉ có Bạch Xuyên đi trước cùng Ma tộc thấp bé Tử tiên sinh kia chậm hơn Thẩm Lạc một chút, phát hiện mánh khóe.

Lại tiến lên không đến trăm trượng, lực lượng không gian hỗn tạp trong nước biển đột nhiên trở nên nồng đậm, lúc này hậu tri hậu giác chúng yêu tộc mới phát giác trong nước biển phảng phất trở nên nặng nề ngưng trệ hơn nhiều.

Bọn chúng muốn tuỳ tiện tiến lên, tựa hồ không còn nhẹ nhàng như trước.

Lại đi tiếp ước chừng thời gian một chén trà công phu, mấy trăm yêu chúng đã bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa, phàn nàn không ngớt, bọn chúng cảm thấy tựa như hãm sâu vào vũng lầy, nửa bước khó đi.

"Đi không được rồi, trong nước này cực kì cổ quái, giống như có một cỗ lực lượng ép lên, lặn không nổi nữa." Một tên đại yêu thuỷ duệ Đại Thừa đỉnh phong phàn nàn nói.

"Ta cũng vậy, không xuống được nữa, nước này cũng không có tính dính trệ, sao lại giống nhựa cao su vậy, ép tới người ta hít thở không thông." Một tên Yêu tộc khác cũng hô theo.

Bốn phía thanh âm kêu la nổi lên, hiển nhiên tất cả mọi người đều không dễ chịu.

"Minh chủ, xem ra đã cách Bắc Minh Côn càng ngày càng gần, lực lượng không gian nó tản ra, đã ảnh hưởng đến bên này." Tử tiên sinh ngắm nhìn bốn phía, không lo ngược lại còn mừng nói.

"Trước mắt còn chưa thấy bóng dáng Bắc Minh Côn, lực cản không gian đã cường đại như thế. Tử tiên sinh, ngươi có nắm chắc giúp bọn ta bắt được Viễn Cổ dị thú này không?" Bạch Xuyên lại lo lắng chuyện khác.

"Minh chủ yên tâm, chỉ cần mọi người y theo ta bố trí, lần này tuyệt đối sẽ không tay không mà về." Tử tiên sinh vỗ ngực bảo đảm.

"Tiên sinh nói như vậy, ta an tâm rồi." Bạch Xuyên gật đầu nói.

"Minh chủ, Tử tiên sinh, chúng ta thì còn tốt, nhưng bọn thuộc hạ, chắc là ngăn không được không gian lực này." Hữu Hùng Khôn tiến lên, mở miệng nói.

"Lo lắng vớ vẩn, ngươi cho rằng đám nhóc con kia thật đi không nổi sao? Từng kẻ tâm hoài quỷ thai, đều muốn giữ lại lực lượng, để tranh thủ vớt lấy lợi ích cho mình, chỉ cần hung hăng ép chúng, ngươi xem bọn chúng đi được hay không?" Kim Tiễn ở một bên, mặt lộ vẻ trào phúng, nói.

Hữu Hùng Khôn nghe vậy, sầm mặt lại, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

"Về sau còn cần bọn hắn xuất lực không ít, cũng không thể làm quá đáng, các ngươi đi phía trước hao tổn một ít pháp lực, giúp bọn hắn giảm bớt chút áp lực đi." Bạch Xuyên mở miệng nói.

"Giao cho thuộc hạ." Kim Tiễn nghe vậy, lập tức nói.

Hữu Hùng Khôn hơi chậm chút, không thể nói leo theo, đành phải gật đầu đi theo.

Kết quả hai người bọn họ đi vào trước đội ngũ, quanh thân đồng thời phóng xuất ra khí tức cường đại, như là hai thanh đao nhọn sắc bén đâm vào trong nước biển, pháp lực bàng bạc áp bách cỗ lực lượng không gian kia vỡ ra một vết rách.

Đầu lĩnh yêu vật Chân Tiên kỳ còn lại lập tức hô hoán Yêu tộc khác đuổi sát theo, không ngừng tiếp cận đáy biển.

Chỉ là càng đi vào chỗ sâu rãnh biển, cỗ áp lực kia càng cường đại, cho dù có hai tu sĩ Thái Ất cảnh đi trước mở đường, chúng yêu vẫn như cũ đi rất không thoải mái.

Bất quá chỉ có mấy trăm trượng, chúng yêu tộc lại ngạnh sinh bỏ ra hơn một canh giờ, rốt cuộc mới đi tới đáy biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận