Đại Mộng Chủ

Chương 1354: Chui Vào

Tay áo Thẩm Lạc lắc một cái, một mảnh kim quang lướt qua mặt đất, mười mấy hộp ngọc chứa các loại tài liệu bày đầy trên đất.

Những linh tài này đều là tài liệu cần thiết để hoàn thành một bước cuối cùng của Thiên Sát Thi Vương, lúc trước còn ở Thiên Cơ Thành, hắn đã âm thầm thu mua.

Thẩm Lạc nhắm mắt định thần, trong đầu nhớ lại quá trình luyện chế một lần, sau khi xác nhận không sai mới bắt đầu lẩm bẩm luyện chế, chỗ mi tâm hắn lóe lên tinh quang, mấy chục đạo Hồn Ti từ đó bắn ra, đâm vào các vị trí trên cơ thể Thiên Sát Thi Vương.

Hai tay hắn nhanh chóng bấm quyết, khác rất lơn thi triển triển pháp quyết ngày thường, kết ấn lại là bí quyết độc hữu của Thiên Cơ Thành, không ngừng rót vào thể nội Thiên Sát Thi Vương.

Yển văn trên Thiên Sát Thi Vương dần dần sáng lên, như thể nó đang sống lại, thân thể Thi Vương cũng từ trong quan tài chậm rãi lơ lửng bay lên.

Thẩm Lạc hơi gật đầu, lật tay lấy ra một vật, là viên Hội Thần Châu kia.

Lúc trước thần hồn lưu trữ trong Hội Thần Châu đã bị Quỷ Yển rót tất cả vào trong Ngoạn Ngẫu Thành, bên trong Hội Thần Châu rỗng tuếch, cũng may Thẩm Lạc liên tiếp chém giết bốn năm tên tu sĩ Chân Tiên, mấy chục tu sĩ Đại Thừa.

Nhiều thần hồn tu sĩ như vậy, cũng đủ cho Thiên Sát Thi Vương sử dụng.

Thẩm Lạc liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết lên Hội Thần Châu, trên thần châu lập tức sáng lên một tầng ánh sáng màu vàng, bay đến đầu Thiên Sát Thi Vương, hóa thành một đoàn quang ảnh màu vàng dung nhập vào trong đó.

Đầu của Thiên Sát Thi Vương nhất thời sáng lên, đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong đôi mắt bắn ra hai đạo ánh vàng khiếp người.

Thẩm Lạc thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, xem ra lực lượng thần hồn bên trong Hội Thần Châu có thể thỏa mãn Thiên Sát Thi Vương.

Sắc mặt hắn rất nhanh trở nên nghiêm túc, kế tiếp chính là hoàn toàn dung hợp Hội Thần Châu vào bộ thân thể này, Thiên Sát Thi Vương có thể luyện thành hay không là ở một bước này.

Hơn nữa, trong lúc đó còn phải ngưng tụ thần hồn của mình thành hồn chú, gieo nó vào thể nội Thiên Sát Thi Vương, thuận tiện để sau này điều khiển.

Hai tay Thẩm Lạc kết động như bánh xe, từng đạo pháp quyết nhanh chóng chui vào thể nội Thiên Sát Thi Vương, hồn tia từ mi tâm bay ra, liên tục không ngừng rót vào thể nội Thiên Thi.

Đồng thời hắn há mồm phun ra một đoàn kim sắc hỏa diễm, quấn lấy một hộp ngọc ở bên cạnh.

Hộp ngọc ứng thanh mở ra, một đoàn bột phấn màu bạc từ trong hộp ngọc bay ra, dưới kim sắc hỏa diễm nung khô, nhao nhao dung nhập vào trong thân thể Thiên Sát Thi Vương.

Sau nữa ngày, trong sơn động đột nhiên vang lên một tiếng thét dài cực kỳ vui vẻ, một đoàn ánh sáng màu vàng chói mắt từ trong sơn động bắn ra, bên trong ánh sáng màu vàng là một quái nhân mọc ra Kim Sí rộng lớn, quanh thân quái nhân tản mát ra thi khí vô cùng nồng đậm, thế nhưng đôi Kim Sí này lại huy hoàng lộng lẫy, đúng là không không phù hợp với thi khí xung quanh.

Quái nhân Kim Sí sải cánh, phía trên đột nhiên lóe lên kim quang, cả người trong nháy mắt biến mất, sau một khắc xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, hầu như thuấn di.

Quái nhân cười khằng khặc quái dị, lần nữa vỗ cánh, hóa thành một kim ảnh mơ hồ, xuất hiện ở hư không phía đông phụ cận, chớp mắt lại xuất hiện tại phía tây, thân thể lơ lửng không cố định, lộ ra bộ dáng quỷ mị dị thường.

"Kim Độn Thuật quả nhiên không tầm thường, không hổ là độn thuật nhanh nhất trong Ngũ hành độn thuật." Một đạo lam quang từ trong sơn động bay ra, hiện ra thân ảnh Thẩm Lạc, trên mặt hắn tràn đầy vui mừng.

Lần này luyện chế Thiên Sát Thi Vương, quá trình thuận lợi vượt quá dự liệu của hắn, có thể do công tác chuẩn bị của Quỷ yển trước đó làm quá tốt, cũng có thể trên phương diện luyện chế yển giáp hắn có chút thiên phú, hoặc do thần hồn của hắn cường đại, giúp ích lớn trong quá trình luyện chế yển giáp.

Bất kể nguyên nhân nào, Thẩm Lạc thuận lợi luyện chế ra bộ Thiên Sát Thi Vương này, thực lực đã bạo tăng.

Thẩm Lạc nhấc tay khẽ vẫy, Thiên Sát Thi Vương đình chỉ độn hành, bay lên rơi vào bên cạnh hắn.

Hắn mỉm cười dò xét bộ Thiên Thi này, càng xem càng ưa thích, sau đó phất tay áo lên, một đạo tinh quang màu đỏ bắn ra, Thiên Sát Thi Vương tiêu thất trong hư không, được thu vào trong Tiêu Dao Kính.

Bộ Thi Vương này hiện tại là lá bài tẩy của hắn, tự nhiên phải cẩn thận che giấu, thời khắc mấu chốt mới xuất ra.

"Đi!" Thẩm Lạc lập tức bấm niệm pháp quyết tế ra Thuần Dương Kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang màu đỏ vọt tới hố trời.

Luyện chế Thiên Sát Thi Vương đã lãng phí rất nhiều thời gian, hi vọng đám người Bồ Đề tổ sư còn chưa triệt để tan tác.

Thẩm Lạc mang Nhuyễn Yên La Cẩm Y, trên thân dán Ẩn Thân Phù, thận trọng quay về hố trời.

Chưa tiếp cận đã nghe bên kia truyền đến trận trận tiếng yêu ma hò hét, tựa hồ là đang thu xếp cái gì, cũng không còn nghe được tiếng đánh nhau nữa.

Thẩm Lạc núp vào phía sau một khối nham thạch, cẩn thận thò đầu ra, đánh giá bên kia.

Chỉ thấy xung quanh hố trời đá vụn rải rác khắp nơi, cấm chế vốn bao phủ ở nơi đó đã bị đánh tan, một đám yêu ma đã triệt để chiếm cứ nơi đó.

Gốc Bồ Đề Thánh Thụ cũng không thấy tăm hơi, không biết là bị hủy diệt, hay là bị Bồ Đề lão tổ nghĩ cách chuyển dời đến nơi khác.

Bất quá, bên trong hố trời lại nhiều hơn một cột sáng màu vàng, nhập không cao mấy trượng, như kim trụ sừng sững.

Bên trong cột sáng màu vàng, có trận trận linh áp cường đại không ngừng bộc phát ra, khiến các đệ tử Bàn Tơ Động cùng Sư Đà Lĩnh có chút kiêng kị, không dám tới gần.

Biên giới hố trời, Hoa Thập Nương, Lục Nha Tượng Vương cùng Kim Sí Đại Bằng đứng lặng phía trước, nhìn đạo kim quang nhíu mày không thôi.

Sau lưng ba người, Trì Vinh trưởng lão của Ma Vương Trại hơi nghiêng người về phía sau, cũng không tiến lên phía trước.

"Bằng vào lực liên thủ của hai vị đại vương, cũng không thể phá mở cấm chế này sao?" Hoa Thập Nương hỏi.

Sắc mặt Hoa Thập Nương hơi xanh trắng, trước đó nàng có chút khinh thường nên bị Thẩm Lạc dẫn Khôn Thổ Dẫn Lôi phù bổ trúng, mặc dù không tổn thương tới căn cơ, nguyên khí cũng tổn thất không ít.

"Đây là cấm chế Phương Thốn Sơn dùng để trấn áp Thần Ma Tỉnh, ngươi coi là bình thường? Vậy thì đến thử xem?" Lục Nha Tượng Vương có chút bất mãn nói.

Đề xuất tiến đánh Phương Thốn Sơn, giải khai Thần Ma Tỉnh, chính là Bàn Tơ Động, kết quả động chủ lại không tự thân xuất mã, mà chỉ phái một đại trưởng lão dẫn đội tới.

Hoa Thập Nương này ở chuyện đại sự phá mở Bồ Đề bí cảnh không hỗ trợ gì đã không nói, lúc này còn nói lời châm chọc, khiến cho gã không thể nhịn được.

"Tượng Vương chớ nổi giận, các ngươi không mở được cấm chế, một nữ tử yếu đuối như ta thì có thể làm được gì? Bất quá, Bàn Tơ Động chúng ta ngược lại có một phương pháp huyết tế phá cấm, có lẽ có thể thử một chút." Hoa Thập Nương nói.

"Vậy còn chờ gì nữa, nhanh làm đi." Lục Nha Tượng Vương nói.

"Có biện pháp thì tranh thủ thời gian thử, chờ Thiên Cung bên kia thật sự phát hiện ra cái gì, sẽ không thật sự ngồi yên không để ý đến, cẩn thận đêm dài lắm mộng." Kim Sí Đại Bằng cũng khẽ gật đầu, nói.

"Hai vị đợi một lát, ta đi an bài ngay." Hoa Thập Nương không ngần ngại chút nào, ý cười đầy mặt nói.

Xoay người, sắc mặt nàng bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, lật tay lấy ra một thanh trường kiếm trắng như tuyết, một kiếm đâm vào mặt đất, bắt đầu khắc họa phù văn quanh hố trời.

Cũng không lâu lắm, một phù văn đại trận hình dạng tựa như đóa hoa yêu dị, hiện lên ở bốn phía hố trời.

Hoa Thập Nương thu hồi trường kiếm, lại bắt đầu lấy ra từng viên đá tròn màu đỏ, khảm xuống từng chỗ mắt trận trong phù văn đại trận.

Mỗi một khối đá tròn rơi xuống, cả tòa đại trận sáng lên một trận quang mang đỏ sậm, mãi đến khi nàng dùng bảy bảy bốn mươi chín viên đá tròn màu đỏ, tất cả đều khảm nạm vào trong phù văn đại trận, cả tòa đại trận bắt đầu chớp động sáng lên hồng quang mông lung, không còn tắt nữa.

Hai người Kim Sí Đại Bằng một mực đứng ở bên cạnh nhìn xem, thấy nàng dừng tay lại, hỏi: "Vậy là được rồi?"

"Không sai biệt lắm, bất quá còn thiếu tế phẩm." Hoa Thập Nương cười nói.

Dứt lời, nàng phủi tay, phía sau lập tức có hơn mười người bị đám đông yêu ma áp giải đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận