Đại Mộng Chủ

Chương 1996: Tỉnh lại

Bạch Tiêu Thiên thì áo bào toàn thân không gió tự bay, trên thân lộ ra làn da màu ám kim, tay cũng không cầm bất kỳ pháp bảo binh khí nào, chỉ dựa vào một đôi thiết quyền, lít nha lít nhít quyền ảnh. Những nơi gã đi qua ma vật trên đầu tường khiếp sợ, không dám tới gần nửa phần.

Cho dù là chúng yêu Hoa Quả sơn biết rõ gã là minh hữu, vẫn như cũ cảm thấy sợ hãi, không dám tới gần.

Trong lúc nhất thời, trên tường thành là một mảnh trống không.

Một đám cường giả Thái Ất Ma tộc giờ phút này cũng không rảnh bận tâm bên này, cho Cổ Hóa Linh không gian rộng rãi, nhưng Lục Hóa Minh bị ma hoá lại lục thân không nhận, ra tay với nàng không lưu tình chút nào, cũng khó mà đối phó.

Cổ Hóa Linh nắm chặt một cây xương liên màu trắng, như linh xà bay múa trên dưới, cuốn lấy trường kiếm Lục Hóa Minh, vận chuyển pháp lực toàn thân giằng co.

Trong lòng nàng biết thời gian cấp bách, nhưng vẫn không thể khống chế đối phương, càng không thể gọi y tỉnh lại, trong lòng không khỏi rất là lo lắng.

Dù sao nơi đây cường địch vây quanh, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhất là Thẩm Lạc bên kia thừa nhận áp lực không nhỏ, thời gian kéo dài càng lâu, có trời mới biết sẽ phát sinh biến số gì.

Lúc này, Bạch Tiêu Thiên giết cho Ma tộc khiếp sợ bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào sau lưng Lục Hóa Minh.

Hai tay gã nhô ra, thọc qua nách Lục Hóa Minh rồi siết chặt, một mực khóa lại hai vai và cánh tay y, lập tức hô với Cổ Hóa Linh∶ "Nhanh lên, nghĩ biện pháp gọi tỉnh hắn."

"Hót hót."

Sắc mặt Lục Hóa Minh dữ tợn, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.

Trên thân y tán phát ma khí va chạm cùng phật quang trên thân Bạch Tiêu Thiên, phát ra âm thanh "Tê tê", trong hư không bốc lên từng sợi khói trắng.

Cổ Hóa Linh vội lách mình tới gần, một tay đè lên trán Lục Hóa Minh, lòng bàn tay nổi lên huỳnh quang, ý đồ làm yên ổn y, nhưng vẫn không thể ngăn cản y giãy giụa.

"Đùng."

Dưới tình thế cấp bách, một bàn tay nàng tát lên mặt Lục Hóa Minh, phẫn nộ quát∶ "Lục Hóa Minh, ngươi tỉnh lại cho ta!"

Một tiếng quát chói tai vang lên, Lục Hóa Minh với hai mắt mơ hồ đột nhiên cứng đờ, động tác giãy giụa lập tức giảm xuống.

"Cái này hữu dụng nha, lại bạt cho hắn vài cái." Bạch Tiêu Thiên thấy thế, mừng rỡ hô.

Cổ Hóa Linh đương nhiên sẽ không thật sự làm như thế, nàng thấy Lục Hóa Minh an tĩnh một chút, đưa tay khẽ vuốt vết thương trên mặt y, ánh mắt nhu hòa, ẩn ẩn có chút đau lòng.

Nhưng ngay sau đó, mười ngón tay của nàng khẽ chụp, chợt bóp lấy xương quai hàm, cưỡng ép mở ra miệng của y.

Chỉ thấy cổ tay nàng khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện hộp ngọc màu tím kia, nắp hộp lật lên, bên trong lộ ra một quả tinh thạch màu tím to bằng nắm đấm trẻ con, hình như trái tim hài nhi.

Nhìn kỹ, trong tinh thạch có thể nhìn thấy tia sáng màu vàng lưu động, bề ngoài co dãn, giống như vật sống khẽ co rút ngọ nguậy.

Chính là Cửu Linh thai tâm!

Cửu Linh thai tâm chiết xạ ra tinh quang, phát tán ra tiên thiên linh khí vô cùng nồng đậm.

Ma tộc xung quanh bị cỗ tiên thiên linh khí tinh thuần nồng đậm này hấp dẫn, lập tức quên đi nỗi sợ hãi bị Bạch Tiêu Thiên đồ sát, đồng loạt lao qua bên này.

Ánh mắt Cổ Hóa Linh ngưng tụ, cũng mặc kệ miệng Lục Hóa Minh có chứa nổi hay không, một tay lấy Cửu Linh thai tâm nhét vào.

Cửu Linh thai tâm vừa vào miệng, trong nháy mắt Cổ Hóa Linh cũng buông lỏng tay ra. Lục Hóa Minh vô thức muốn cắn, tinh thạch kia lại giống như có linh tính, trực tiếp trượt vào trong bụng y.

Theo hầu kết y nhúc nhích một cái, chỗ ngực Lục Hóa Minh sáng lên một mảnh tử quang, ngay sau đó có từng đầu kim tuyến từ lồng ngực y kéo dài, lan tràn ra xung quanh.

Lục Hóa Minh tựa hồ lâm vào thống khổ to lớn, ngửa đầu phát ra một tiếng gào thét chấn thiên.

Cùng lúc đó, phía sau lưng y bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, chấn lui Bạch Tiêu Thiên đang dùng hai tay siết chặt lấy.

Bạch Tiêu Thiên đang muốn lần nữa tiến lên, liền thấy Lục Hoá Minh tránh thoát gã trói buộc, cũng không mất đi khống chế, mà đứng tại chỗ, bảo trì tư thế lúc trước, trên hai gò má đang có từng tia từng sợi ma khí màu đen tràn ra ngoài.

"Ha ha, Cửu Linh thai tâm thật đúng là thứ tốt. Sư phụ Lục Hóa Minh thật sự bỏ được, nào giống sư phụ ta, quá keo kiệt, học bí pháp mà bắt ta phải cạo sạch đầu mới chịu." Bạch Tiêu Thiên nhịn không được phàn nàn.

"Bạch đạo hữu, Lục Hóa Minh muốn triệt để khôi phục, chỉ sợ còn phải một hồi lâu, còn cần chúng ta giúp hắn hộ đạo một đoạn đường, vất vả rồi." Lúc này, thanh âm Cổ Hóa Linh vang lên.

Bạch Tiêu Thiên lấy lại tinh thần, liền phát hiện ma tộc hai bên tường thành đã lần nữa giống như thủy triều lao đến bên này.

"Lục huynh ơi Lục huynh, vẫn còn nữ tử vì ngươi như thế, thật sự là người so với người làm ta tức chết đi . . . A Di Đà."

Trong miệng gã ai thán xong, trên tay lại nghiêm túc, vung lên một đôi thiết quyền, nghênh đón đám ma tộc xông đến.

Trên bầu trời, ống tay áo Yêu Phong phồng lên, không ngừng phiêu diêu nâng lên.

Bên hông gã treo một ngọc thạch màu xanh hình bầu dục cũng tỏa ra ánh sáng theo.

Ngọc bội kia nhìn không đáng chú ý, trên mặt điêu khắc hình dáng trang sức đơn giản, trung tâm lại điêu khắc hai chữ triện thập phần cổ phác∶ "Vô lượng."

Trong Tụ Lý Càn Khôn của gã, từng đợt Tước Cốt Ma phong không ngừng thổi cuốn ra, cạo xương xẹt qua thân Thẩm Lạc.

Nếu không phải thể phách của hắn đã sớm vượt qua tu sĩ Thái Ất bình thường, giờ phút này cũng đã mình đầy thương tích rồi.

Bất quá, thời khắc này trên người Thẩm Lạc chẳng những không có thương thế, thần sắc cũng có chút nhẹ nhõm, tay đang cầm chuôi Minh Hồng chiến đao, chém vào bóng tối xung quanh.

"Ầm."

Một tiếng bạo minh vang lên, một đạo đao mang xanh biếc từ trong tay hắn lao vùn vụt ra, trảm vào hư không xa xa.

Thân hình Thẩm Lạc vọt lên, tránh khỏi từng đạo từng đạo Tước Cốt Ma phong, bay tới phía đao quang rơi xuống.

Nhưng bay được mười mấy hơi thở, trước người hắn vẫn như cũ là một mảnh hư vô, cũng không thể tới được nơi đao quang chém xuống.

Thẩm Lạc thở dài, tạm thời bỏ qua.

"Lần đầu gặp phải loại pháp bảo không gian khiến cho người chán ghét này." Thẩm Lạc dừng suy nghĩ muốn dùng man lực phá mở Tụ Lý Càn Khôn này.

Bên ngoài, tay áo Yêu Phong rốt cuộc dừng cổ động, bình tĩnh lại.

"Sao không còn động tĩnh? Chẳng lẽ đã bị Tước Cốt Ma phong đánh chết?" Phục Thổ trầm giọng hỏi.

"Không có khả năng này, nếu hắn dễ giết như vậy thì tốt, giờ phút này hơn phân nửa là phát hiện không thể phá mở pháp bào càn khôn này, đang nghĩ mánh khoé quỷ quyệt khác." Yêu Phong ngược lại không lạc quan như vậy.

"Không sao, có Vô lượng ngọc bích phụ trợ, không ngừng hấp thu lực lượng công kích của hắn, hắn dùng chiêu số gì cũng phí công." Hắc Liên đạo trưởng không quan trọng nói.

Trong lúc nói chuyện, gã nhìn thoáng qua chiến trường phía xa, sắc mặt hơi trầm xuống một cái.

"Ta đi giúp Hủ Cốt, Tôn Ngộ Không hoàn toàn chính xác không phải một mình hắn có thể đối phó được." Dứt lời, Hắc Liên đạo trưởng hất phất trần lên, vọt tới bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận