Đại Mộng Chủ

Chương 1151: Thủy Viên đánh lén

"Đại yêu đầu to kia bày trận xong, chẳng phải là sẽ ngăn trở Ngân Hạnh Linh Quả bay ra, đều bị hắn độc chiếm à?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Nghe trưởng bối trong tộc nói, lúc Ngân Hạnh Linh Quả bay vụt ra gây động tĩnh cực lớn, tinh quái bình thường sẽ không có đảm lượng đi ngăn cản, chỉ chờ đến khi bọn chúng rơi xuống, mới có thể dựa vào cơ duyên đi tìm kiếm." Diên Diên tiếp tục nói.

"Liên quan tới đầu đại yêu kia, ngươi còn biết gì nữa không?" Thẩm Lạc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại hỏi.

"Chỉ biết trước kia hắn chiếm cứ ở chỗ sâu trong Vân Mộng trạch, lúc trước thanh danh cũng không hiển hách, thẳng đến đoạn thời gian trước hắn mới mang theo nanh vuốt đột nhiên đi ra chỗ sâu đầm lầy, sau đó độc chiếm Thần Thụ, không những không cho phép yêu vật tinh mị khác nhúng chàm, còn phái thủ hạ bên dưới trắng trợn xua đuổi giết chóc chúng ta." Diên Diên kể lại.

Thẩm Lạc nghe vậy, trầm ngâm nửa ngày, nói:

"Thôi, bất kể thế nào, đã đi một lần này, trước chúng ta giúp ngươi tìm kiếm tộc nhân, sau lại đi tìm kiếm Thần Thụ kia." Thẩm Lạc nói.

Diên Diên nghe vậy, cặp mắt có chút ẩm ướt.

Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng không khỏi hơi xúc động, tâm tư tinh mị này thực sự quá mức đơn thuần.

Có Diệp Linh Tinh Mị chỉ đường, Thẩm Lạc dứt khoát thu hồi Lộ Dẫn Đăng, khống chế phi thuyền bay vào chỗ sâu Vân Mộng trạch.

Bọn hắn càng đi vào chỗ sâu đầm nước, trên mặt hồ bắt đầu sương lớn mênh mông, ngay cả thần niệm phóng ra ngoài cũng dần dần bị quấy rối.

Lúc tới một mảnh thuỷ vực đầm lầy rộng lớn, còn hơn trăm trượng, Diên Diên bỗng kêu dừng phi thuyền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc có chút khẩn trương nhìn về phía mặt hồ mênh mông khói sóng phía trước.

"Sao vậy?" Thẩm Lạc hỏi.

"Mảnh hồ nước này chúng ta gọi là Kính Yên Hồ, bên trong quanh năm sinh hoạt một đầu Thuỷ Viên tính khí nóng nảy, cho tới bây giờ chúng ta cũng không dám tới gần, hay là chúng ta đi đường vòng đi." Diên Diên hơi chần chừ, nói.

"Cũng tốt."

Thẩm Lạc không muốn phức tạp, rất mau đáp ứng.

Hắn khống chế phi thuyền đổi hướng, đi vòng bên phải Kính Yên Hồ.

Phi thuyền vừa đi tới một nửa, Kính Yên Hồ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thú rống rung trời, một đạo sóng nước phô thiên cao gần trăm trượng phóng lên, như một bức tường cao phóng tới hướng bọn Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, vung tay về phía sóng nước.

Chỉ thấy một đạo kiếm khí dài mấy trăm trượng từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, như thanh kiếm tiếp thiên từ trên không chém xuống, trực tiếp phách trảm sóng nước một phân thành hai.

"Rầm rầm. . ."

Sóng nước phân liệt đổ ra hai bên bờ, thanh thế to lớn.

Một thân ảnh to lớn cao mấy chục trượng từ mặt hồ đạp sóng mà đi, băng băng vọt tới Thẩm Lạc bên này.

Kỳ hình như vượn già, trên thân cũng không có lông tóc, ngược lại trải rộng vảy màu xanh, giữa ngón tay chân có màng thịt nối nhau, toàn thân tản ra khí tức ngang ngược.

Thẩm Lạc ngưng thần xem xét, phát hiện các nơi trên thân nó có nhiều vết thương, đặc biệt bả vai và ngực bên phải có mảng lớn lân phiến tróc ra từng mảng, phía trên có thể nhìn thấy hai huyết động to lớn.

Xem từ vết thương chưa khép lại, hẳn là gần đây nó mới trải qua một trận sinh tử đại chiến.

"Ngươi đừng tới đây, chúng ta không có ác ý, chỉ là đi ngang qua. . ." Thấy Thủy Viên phi nước đại tới, Diên Diên vội vàng bay tới nghênh đón, lớn tiếng quát.

Thủy Viên liếc thấy thân thể tinh tế nhỏ bé kia, căn bản không để vào mắt, giờ phút này nó chỉ muốn đánh hai tên Nhân tộc kia thành bánh thịt.

"Cút. . . đi. . ."

Thủy Viên quát lớn một tiếng, khí lưu cường đại trong nháy mắt thổi bay Diên Diên ra.

Vu Man Nhi thấy thế, lập tức phi thân tới, cẩn thận tiếp nó vào trong tay.

Thủy Viên kia thì ánh mắt hung ác khóa chặt Thẩm Lạc, hai chân trùng điệp giẫm mạnh trên mặt nước, kích thích ngàn tầng bọt nước, thân hình trong nháy mắt xông vào không trung, hai tay nắm lại đập xuống đầu Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc dò xét xong, phát hiện Thủy Viên này bất quá là Xuất Khiếu đỉnh phong, lúc này mới thoáng yên tâm, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, hư không nắm lại, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn hiển hiện trong tay.

Hai tay của hắn nắm côn, đưa lên nghênh đón Thủy Viên.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Cự quyền Thủy Viên đập vào trên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, như cự lực sơn nhạc ép xuống.

Thẩm Lạc không hề động một chút nào, đôi tay cũng không uốn cong nửa điểm, ngược lại phi thuyền phía dưới không thể bảo trì ổn định, bị nện trầm xuống phía dưới, nhập vào trong nước.

Thủy Viên thấy tình cảnh này, trong nháy mắt con ngươi trợn to.

Một kích này của nó, đã sử dụng trọn vẹn mười hai phần khí lực, Nhân tộc bình thường dù tu vi cao thâm hơn nó, nhục thể cũng không thể tiếp nhận, cho dù có thể tiếp nhận, cũng không thể nhẹ nhàng như vậy mới đúng.

Còn không đợi nó nghĩ rõ, đã bị Huyền Hoàng Nhất Khí Côn quét ngang trúng ngực, đánh cho bay ngược ra sau.

Thân hình Thủy Viên trượt trên mặt hồ tạo ra một vết nước to lớn, trùng điệp rơi vào trong nước, kích thích trận trận sóng bạc.

Nó ra sức giãy giụa muốn bò dậy, trong nháy mắt vừa mới đứng lên, đầu vai lại "Ầm" một tiếng chịu một trọng kích.

Hết lần này tới lần khác nó bị đánh vào vai phải đã thụ thương, lúc này bị nện chìm vào đáy nước.

Bâu giờ Thủy Viên tự nhiên biết mình không phải đối thủ người trước mắt, liền chìm ở đáy nước, muốn mượn thủy thế đào tẩu.

Nhưng nó vừa mới bơi ra hơn mười trượng, bỗng nhiên cảm thấy quanh thân xiết chặt, phảng phất bốn bề nước hồ đè ép tới nó.

Không đợi nó hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thân hình đã bị cưỡng ép thay đổi, toàn bộ thân vượn bị một cỗ sóng nước cuốn lên, từ đáy hồ bay thẳng nhập không, mang ra ngoài.

Lăng không treo lên, dòng nước bao vây lấy nó biến hóa, như vặn thành từng sợi thuỷ thằng tráng kiện, một mực giam cầm nó giữa không trung.

Lúc nó còn muốn giãy giụa, một thanh phi kiếm xích hồng toàn thân thiêu đốt hỏa diễm đã lơ lửng trước mi tâm của nó.

"Vì sao tập kích chúng ta?" Thẩm Lạc bay đến trước người Thủy Viên, nhíu mày hỏi.

"Nhân tộc tiểu nhân. . . Đều đáng chết." Thủy Viên tự nhiên không sợ, hung ác nói.

"Thương thế trên người ngươi, là do Nhân tộc gây ra sao?" Thẩm Lạc lại quan sát Thủy Viên một chút, hỏi.

"Hừ. . ." Thủy Viên lại hừ lạnh một tiếng, cứng cổ chờ chết.

"Có khí chất. . . Thương thế trên người ngươi là chuyện gì xảy ra, nhìn không giống là do Nhân tộc làm, nói rõ ra, có lẽ còn có thể bảo mệnh." Thẩm Lạc nhíu mày, thanh âm lạnh lẽo.

Thủy Viên căn bản không tin Thẩm Lạc nói, nhưng vẫn trả lời: "Nhân tộc vô sỉ, chỉ thừa dịp lão tử thụ thương vây công đánh lén."

Thẩm Lạc nhìn Vu Man Nhi phía sau từ đầu đến cuối chưa từng ra tay, lại nhìn một chút Thuỷ Viên tức giận trước người, hơi kinh ngạc, hai người chúng ta vây công ngươi?

"Rõ ràng là ngươi đánh lén ta trước?" Thẩm Lạc im lặng nói.

Sắc mặt Thủy Viên cứng đờ, dừng một chút, lầu bầu nói: "Lão tử nói không phải ngươi."

"Đó là người nào?" Thẩm Lạc hỏi.

"Không biết, tất cả đều là một đám vô sỉ, thừa dịp lão tử và Thủy Mãng đánh nhau thụ thương, đến đây vây giết lão tử, bị lão tử ăn một nửa, một nửa khác bị dọa cho bể mật gần chết, chạy mất. . ."

Thủy Viên nói được nửa câu, hơi chậm lại rồi mới kịp phản ứng, thử thăm dò: "Các ngươi không phải do bọn hắn gọi tới báo thù à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận