Đại Mộng Chủ

Chương 1359: Chơi Lừa Gạt

Trước mắt, bất kể Thẩm Lạc hay Tôn Ngộ Không, đều không rảnh bận tâm đến cấm chế đại trận, bây giờ hai người bọn họ chính là Nê Bồ Tát vượt sông, khó có thể tự bảo về mình.

Lục Nha Tượng Vương vốn đã hận Thẩm Lạc ngập trời, thời khắc này gã chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết yển giáp Thi Vương trước mắt.

Trong tay gã, kim sắc đại thương vung vẩy dày đặc như tuyết rơi, thân thương mang theo cuồng phong khuấy động thiên địa nguyên khí, tạo thành từng vòng xoáy hỗn độn, cuốn ra bốn phía.

Thiên Sát Thi Vương bị vòng xoáy hỗn độn ảnh hưởng, không ngừng bị cuốn tới gần Lục Nha Tượng Vương, nhưng thể phách của Thi Vương cực kỳ cường hãn, cho dù bị cự thương đâm trúng, vẫn cứng rắn chống đỡ, cả hai nhất thời khó phân cao thấp.

Trận chiến giữa Thẩm Lạc và Trì Vinh thì không dễ dàng như vậy.

Trì Vinh có một đôi Hắc Bạch Cốt Kiếm hỗ trợ, còn có một thân cảnh giới Thái Ất gia trì, nếu Thẩm Lạc không liên tục thúc giục bí thuật Huyền Dương Hóa Ma, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ sợ không chống đỡ được mấy hiệp.

"Xùy" Một tiếng, lưng Thẩm Lạc bị cốt kiếm màu đen cắt một đường rách.

Lần này không phải bị kiếm khí quét trúng, mà là bị mũi kiếm xẹt qua, sau lưng hắn nổi lên một đạo huyết tiễn, da thịt bị rạch ra một vết thương sâu tận xương.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn qua, nhưng căn bản không nhìn thấy vết thương hung hiểm đến cực điểm kia.

Chỉ vì vết thương kéo dài từ thắt lưng Thẩm Lạc lên trên, mở ra toàn bộ cột sống của hắn, bên trong lộ ra xương sống màu vàng óng nhàn nhạt...

Nhưng cũng may thân thể Thẩm Lạc đang ở trạng thái Huyền Dương Hóa Ma, trên lưng có lân giáp, cho dù lân giáp bị công phá, thậm chí xé rách huyết nhục, cũng không thật sự tổn thương đến xương sống.

Nhưng dù như thế, Âm Sát Khí ẩn chứa trong cốt kiếm màu đen, theo vết thương xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến tạng phủ hắn chấn động mạnh.

Thẩm Lạc chịu đựng cảm giác ngột ngạt muốn nôn, thôi động Đại Khai Bác Thuật chữa trị vết thương, hai mắt nhìn chằm chằm Trì Vinh ở phía trước.

Bề ngoài Trì Vinh trông không có gì bất thường, thật ra cũng không dễ chịu.

Lúc trước, gã muốn dùng hắc kiếm tập kích Thẩm Lạc, nên cố ý lộ ra sơ hở, dẫn dụ Thẩm Lạc công kích.

Thẩm Lạc thật sự mắc lừa, tế ra Thuần Dương Phi Kiếm luôn che chở sau lưng, đâm tới Đan Điền của gã, mới cho gã cơ hội nhất kích tất sát.

Ai ngờ phi kiếm của Thẩm Lạc đang đâm thẳng đến Đan Điền của gã, vậy mà đột nhiên đổi hướng, bỏ qua Đan Điền vốn là trong tầm tay, gia tốc vòng ra sau lưng, từ dưới đâm ngược thẳng vào mệnh môn của gã.

Trì Vinh đột nhiên hoảng sợ, gã nghĩ mãi không thông Thẩm Lạc sao có thể phát hiện ra, một thân âm sát tu vi của mình không nằm ở Đan Điền mà ở tại mệnh môn, gã hốt hoảng ứng đối, đến mức một kích hắc kiếm tất phải chết, cũng không thể thành công.

Ngược lại còn khiến Thuần Dương Phi Kiếm của Thẩm Lạc đâm thẳng vào mệnh môn đại huyệt của gã.

Dù sao Trì Vinh cũng là tu sĩ Thái Ất Cảnh, tuy bị Thẩm Lạc một kiếm đánh trúng yếu huyệt, nhưng đã tăng cường phòng ngự, chỉ nhận một chút xung kích, bị thương nhẹ hơn Thẩm Lạc nhiều.

Thẩm Lạc thu hồi phi kiếm, đưa kiếm ra sau lưng kề sát vào miệng vết thương, dẫn dắt Nghiệp Hỏa trong phi kiếm nhập thể, thiêu đốt Âm Sát Khí đang du đãng giữa các tạng phủ luyện hóa gần như không còn.

"Tiểu tử Nhân tộc, chỉ cần ngươi chịu giao ra thần thông hóa ma, ta có thể cho ngươi một con đường sống. Nhưng ngươi không thể tự rời đi, mà phải theo ta trở về Ma Vương Trại. Sau một trăm năm, mọi dấu vết đã nhạt phai, đến lúc đó ta sẽ trả tự do lại cho ngươi." Cho đến bây giờ, tuy Trì Vinh muốn giết Thẩm Lạc, nhưng vẫn muốn lấy được bí thuật Huyền Dương Hóa Ma của hắn trước.

"Chuyện này dễ nói, chỉ cần tiền bối không hạ sát thủ, chúng ta có thể thương lượng, ngài không phải muốn bí pháp của ta sao? Đây, ngay chỗ này, ngài tự cầm lấy đi. " Thẩm Lạc nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười.

"Tên này sao lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự phát hiện thực lực kém xa ta, nên không dám đánh nữa?" Mắt thấy Thẩm Lạc tươi cười ấm áp, lấy ra một hộp đen đưa tới mình, Trì Vinh không khỏi lẩm bẩm.

Trong lòng của gã nghĩ như vậy, nhưng không nóng lòng hành động, ánh mắt rơi vào hộp dài màu đen, quan sát.

Hình dáng bên ngoài của hộp dài màu đen nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên đó có từng tia ma khí quanh quẩn, nếu nói bên trong có bí thuật hóa ma, không phải là không được.

"Tiền bối, nếu ngài không muốn, vãn bối sẽ thu lại?" Thẩm Lạc nhíu mày.

"Ngươi mở ra cho ta nhìn xem." Trì Vinh vội vàng ngăn cản.

Thẩm Lạc nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự, hỏi: "Tiền bối, ngài không tin vãn bối? Đường đường là tu sĩ Thái Ất, sao lại nhát gan như vậy?"

Trì Vinh nghe vậy, cũng không bị ngữ điệu khích tướng của hắn ảnh hưởng, vẫn kiên trì như cũ nói: "Mở ra. "

Thẩm Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mở hộp đen ra, trưng bày cho Trì Vinh xem.

Ánh mắt Trì Vinh đảo qua, liền thấy bên trong hộp đen có một ngọc giản màu đen lẳng lặng nằm trong đó, cũng không có cơ quan ám khí.

"Đưa tới đây."

"Vậy ngài đón lấy." Thẩm Lạc nghe vậy cười nói.

Dứt lời, hắn nhấc tay vung lên, hộp dài màu đen liền bay tới Trì Vinh.

Trì Vinh đang muốn đưa tay đón lấy, đã thấy ngọc giản trong hộp dài màu đen chậm rãi bay lên, bay tới trước người gã, mà hộp màu đen giống như giày rách bị vứt bỏ, rơi xuống đỉnh núi.

Lông mày gã hơi nhíu lại, vô thức nắm lấy ngọc giản.

Tuy nhiên, trong nháy mắt khi ngọc giản vào tay, lông mày Trì Vinh đột nhiên nhíu một cái, như bị điện giật nhanh chóng thu hồi bàn tay, chỉ thấy lòng bàn tay đã tím đen.

Ngọc giản màu đen lơ lửng giữa không trung, cũng "Rắc" Một tiếng vỡ vụn, hóa thành bột mịn màu đen tiêu tán.

Nó tự nhiên không phải vật ghi chép bí thuật Huyền Dương Hóa Ma, mà chỉ là một ngọc giản màu trắng bình thường, sở dĩ bàn tay chuyển sang màu đen kịt, là vì trúng phải chịu ôn độc, bị hủ hóa.

"Tiểu tử thối, dám dùng độc!" Trì Vinh giận tím mặt.

Sau một tiếng quát lớn, Trì Vinh dồn hết huyết khí trong lòng bàn tay, bàn tay lập tức chuyển sang màu đen.

Sau đó gã vung chưởng, huyết dịch từ trong lòng bàn tay bay vào thân cốt kiếm màu đen, giống như nước rơi vào thanh sắt nung, khiến thân kiếm bốc lên khói trắng "xì xì".

"Đáng tiếc, chút độc này chẳng có tác dụng gì. Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi lên đường." Trì Vinh giễu cợt.

Nói xong, hắn vung tay lên, Hắc Bạch Cốt Kiếm lập tức bay vào lòng bàn tay, hai thanh kiếm dung hợp hóa thành một thanh trường kiếm nửa trắng nửa đen cổ quái.

Trì Vinh vừa bấm kiếm quyết, trường kiếm trong tay lập tức tung bổ xuống Thẩm Lạc.

Một tiếng kiếm rít to rõ vang lên, một cỗ kiếm khí tuyết trắng bắn ra, từ giữa không trung quét thẳng xuống, hư không vang lên âm thanh "Ken két" không ngừng, liên tiếp đông kết thành băng.

Thẩm Lạc thấy tình hình không ổn, vừa định né tránh, tập tức phát hiện một luồng khí lạnh ẩn nấp không biết từ lúc nào đã ập tới, đông kết khoảng không dưới chân hắn, làm hắn lướt ngang không được, đành phải nâng côn đón đỡ bức tường băng đang rơi xuống.

Một tiếng "Ầm" vang thật lớn.

Tường băng vỡ nát, hàn khí cùng băng vụn rơi xuống như tuyết lở, vùi lấp thân ảnh Thẩm Lạc, đồng thời đông kết thêm lần nữa, trực tiếp băng phong hắn tại trong đó.

Hàn khí âm trầm vây kín bốn phía, Thẩm Lạc ở giữa, cảm thấy hàn ý thẩm thấu vào cốt tủy, từng đợt thanh âm tựa như U Minh quỷ ngữ bắt đầu vang bên tai hắn, tới tới lui lui không ngừng nghỉ.

Theo thanh âm không ngừng vang vọng, đầu não Thẩm Lạc cảm giác u ám, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Tâm niệm hắn ngưng tụ, lúc này vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp, bảo vệ thần niệm trong thức hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận