Đại Mộng Chủ

Chương 1642: Trời cũng giúp ta

Ám Ảnh Chiến Báo vung một đao chém ra, cũng không trông cậy vào có thể ngăn cản mười một thanh phi kiếm Thẩm Lạc, lúc này thân hình lóe lên tránh sang một bên, rơi về phía một cây cột đá.

"Coi chừng dưới chân." Ngay lúc gã sắp rơi xuống đất, một tiếng hét đột nhiên truyền đến.

Ám Ảnh Chiến Báo nghe được Vu La nhắc nhở, trong lòng giật mình, thân hình vội vàng xoay chuyển, lao ra nơi xa.

Dưới chân gã, bóng râm đột nhiên khuếch trương ra, muốn nuốt hết gã, chỉ tiếc phạm vi có hạn, không thể đuổi tới.

Sau khi Ám Ảnh Chiến Báo rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Nhiếp Thải Châu đã giấu Hắc Ám Vực của Côn Lôn Kính trong bóng tối cột đá, nếu mình không kịp thời tránh né, rất có thể sẽ rơi vào hạ tràng như Viêm Liệt, phía sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Gã bên này vừa mới tránh thoát một kiếp, Huyền Hỏa Thần Câu bên kia lại không có vận khí tốt như vậy, mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm cùng lao qua y, bắn ra số kiếm quang trảm tới.

Huyền Hỏa Thần Câu thấy né tránh không kịp, lập tức nâng lên một chưởng vỗ tới trước.

Trong lúc bàn tay y nhô ra, đã hóa thành một cái móng ngựa đen nhánh, mặt ngoài bao phủ hư quang, hóa thành một cái móng đen nhánh to lớn, đánh tới hướng những kiếm quang kia.

Một hồi thanh âm va chạm loạn hưởng, tất cả kiếm quang nhao nhao bị đánh tan, dấu móng đen nhánh cũng bị kiếm quang chém đến thất linh bát lạc.

Trên cánh tay Huyền Hỏa Thần Câu bắn ra máu tươi, xuất hiện rất nhiều vết thương.

Y bị đau, định rút thoát đi, nhưng Khai Minh Thiên Thú đã chạy tới, chỉ thấy gã há miệng phun ra, liền có trận trận sóng âm không ngừng từ trong miệng khuấy động ra, một cỗ áp chế vô hình lập tức trải rộng tới.

Thân hình Huyền Hỏa Thần Câu trì trệ, đã chậm một bước.

Thẩm Lạc lại không bị ảnh hưởng chút nào, thân hình tránh gấp qua, đưa tay cướp đoạt hồ lô trên tay Huyền Hỏa Thần Câu.

Lúc hồ lô màu đen sắp tới tay, một trận ba động pháp lực mạnh mẽ bỗng nhiên đánh tới, lực lượng cuồn cuộn mãnh liệt giống như thuỷ triều, lúc này tách sóng âm Khai Minh Thiên Thú ra.

Cùng lúc đó, một thanh đoản chùy màu đen trong nháy mắt từ phía sau tập kích tới, thẳng đến hậu tâm Thẩm Lạc.

Dưới sự vội vàng, Thẩm Lạc chỉ có thể tạm thời từ bỏ cướp đoạt hồ lô, thân hình chuyển hướng tránh ra.

Phía sau hắn, Vu La phóng thích ra một kích cường lực này, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng không khỏi lảo đảo kém chút ngã sấp xuống.

Chuôi đoản chùy màu đen kia hơi không khống chế bị lệch ra, thẳng đến hồ lô trong ngực Huyền Hỏa Thần Câu.

"Ầm" một tiếng bạo hưởng!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hồ lô màu đen ứng thanh bạo liệt, mảnh vỡ văng tứ tán ra.

Từng luồng từng luồng khí đen nồng đậm không gì sánh được lập tức từ trong hồ lô bạo liệt tuôn ra tứ tán, một mảnh tử khí hạo nhiên cũng theo đó lan tràn ra, vô số điểm sáng u lục từ trong đó bay vút ra.

Chỗ khí đen tràn ngập, điểm điểm sáng u lục bành trướng, sau đó hóa thành vô số tử hồn màu xám trắng, tất cả chen chúc cùng nhau, không có phương hướng cũng không có ý thức du đãng khắp đại điện.

Theo điểm sáng u lục bành trướng càng ngày càng nhiều, trong đại điện cơ hồ đã bị vô cùng vô tận tử hồn xám trắng lấp đầy.

Thẩm Lạc vô thức nín thở, chỉ cảm thấy hơi dùng sức, những tử hồn kia sượt qua bên cạnh mình, mờ ảo như khói, sẽ bị chính mình hút vào xoang mũi, có loại cảm giác ngạt thở khó hiểu.

"Cẩn thận, khói này có hiệu quả mê hồn." Nhiếp Thải Châu bỗng nhiên cao giọng la lên.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, lại có một trận tiếng cuồng tiếu truyền đến: "Ha ha. . . Lại là hồ lô tử hồn, thật sự là trời cũng giúp ta. . ."

Người nói chuyện, thình lình chính là Vu La.

Giờ phút này, ả hoàn toàn không để ý thương thế, dựa vào một cây cột đá đứng thẳng lên, hai tay áo lắc một cái, hai cái tú bào không gió tự bay, bên trong thình lình hiện ra hai vòng xoáy ô quang.

Nương theo một hồi tiếng gió "Phần phật", hai vòng xoáy trong tay áo phi tốc xoay tròn, lang yên tràn ngập khắp phòng và vô số tử hồn chen chúc phiêu đãng, lập tức bị vòng xoáy hấp thụ vào.

Thẩm Lạc ngưng thần nhìn lại, thình lình phát hiện Vu La đang điên cuồng hấp thụ thôn phệ những tử hồn và lang yên này, thương thế trên người vậy mà khôi phục nhanh chóng, khí tức cũng đang từng chút từng chút tăng trở lại.

"Thải Châu, nhanh dùng Côn Lôn Kính diệt Vu La." Thẩm Lạc quát lớn.

"Được."

Nhiếp Thải Châu vội lên tiếng, vọt tới Vu La.

Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, vung tay lên, Vạn Quỷ Phiên lập tức trải ra.

Lá cờ "Soạt" mở ra, mặt ngoài lập tức sáng lên một mảnh ô quang, vậy mà cũng như Vu La, bắt đầu điên cuồng thôn phệ lang yên và tử hồn tràn ngập bốn phía.

Quỷ Tướng ẩn thân ở trong Vạn Quỷ Phiên căn bản không cần Thẩm Lạc nhắc nhở, cũng đã bắt đầu vận chuyển công pháp quỷ đạo, điên cuồng hấp thu lang yên và tử hồn tràn vào.

Một bên khác, Vu La thấy Nhiếp Thải Châu thúc giục Côn Lôn Kính chạy tới, hai tay áo lần nữa cuốn một cái, cơ hồ cuốn một nửa khói đen và tử hồn trong đại điện vào trong đó, sau đó thân hình chuyển động, trực tiếp chui ra khỏi đại điện.

Huyền Hỏa Thần Câu và Ám Ảnh Chiến Báo cũng theo sát phía sau chạy ra ngoài, Khai Minh Thiên Thú muốn ngăn cản, nhưng không thể thành công.

"Không cần đuổi." Thẩm Lạc quát bảo gã và Nhiếp Thải Châu ngừng lại.

Nói xong, hắn vung ống tay áo lên, một lần nữa đóng lại cửa điện, toàn lực thúc giục Vạn Quỷ Phiên, thu nạp non nửa lang yên và tử hồn còn lại thành trống không.

Theo cuồn cuộn khói đen tràn vào Vạn Quỷ Phiên, Vạn Quỷ Phiên trước đó bị hao tổn, giờ phút này quỷ khí tăng vọt, phát ra ba động càng cường đại hơn lúc chưa tổn hại.

Nhìn một màn trước mắt, Khai Minh Thiên Thú muốn nói lại thôi.

"Thế nào?" Thẩm Lạc thấy thế, hỏi.

"Vừa rồi hẳn là thừa cơ diệt sát Vu La đi, ả ta lấy đi số lượng tử hồn nhiều như vậy, chỉ sợ chẳng những thương thế sẽ phục hồi như cũ, thực lực cũng sẽ tăng trưởng không ít, về sau muốn đối phó ả càng thêm khó khăn." Khai Minh Thiên Thú nói.

"Thực lực Vu La hơn xa chúng ta nhìn thấy, vừa rồi ả thụ thương còn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy, phá hủy sóng âm áp chế của ngươi, đủ nhìn ra ả còn có thủ đoạn ẩn tàng. Chúng ta nếu trước mắt đánh nhau chết sống với chúng, chỉ sợ sẽ bị Xa Thanh Thiên làm ngư ông đắc lợi, không có lợi." Thẩm Lạc giải thích.

Khai Minh Thiên Thú nghe vậy, suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Thẩm Lạc nói có đạo lý, lúc này mới tiêu tan.

"Thừa cơ hội này, chúng ta tu chỉnh sơ lại một lát đi." Thẩm Lạc đề nghị.

Nhiếp Thải Châu và Khai Minh Thiên Thú nghe vậy, tự mình khoanh chân ngồi xuống, phục dụng đan dược, bắt đầu điều tức.

Thẩm Lạc lại không nhắm mắt ngồi xuống, mà lẳng lặng nhìn Vạn Quỷ Phiên một bên, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Qua hồi lâu, trên Vạn Quỷ Phiên bỗng nhiên phát tán ra một trận chấn động mãnh liệt, hai người Nhiếp Thải Châu vẫn còn đang ngồi điều tức đều tuần tự giật mình tỉnh lại.

Hai người lộ vẻ nghi hoặc, nhao nhao quăng tới Thẩm Lạc ánh mắt hỏi thăm.

Thẩm Lạc đang muốn giải thích, trên Vạn Quỷ Phiên bỗng nhiên có một đoàn hắc vụ tuôn ra, một bóng người từ đó hiển hiện ra, chính là Quỷ Tướng Triệu Phi Kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận