Đại Mộng Chủ

Chương 1952: Sát ý

Thẩm Lạc hoảng hốt, trong màn đêm u ám mờ mịt, hắn nhìn thấy đám đông hoảng loạn chạy khắp nơi, thấy ngọn lửa bùng lên như máu tươi, thấy tường thành màu đen sụp đổ ngay phía trước.

Lần theo tiếng la hét, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một con sói đen hình thể khổng lồ, móng vuốt sắc bén của nó đang đặt trên một cái đầu đẫm máu, người bị đè đầu đang cầu khẩn nhìn hắn.

Khóe miệng người đó không ngừng tràn bọt máu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không thể hô hấp được bao nhiêu không khí, nhìn như sắp mất hết sinh cơ, chết dưới chân sói.

Thẩm Lạc sững sờ nhìn bóng dáng đang nguy kịch kia, cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể nhớ?

Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí quên, tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

"Thẩm Lạc, cứu ta, cứu… Ta…" Thanh âm khàn khàn, tràn đầy khao khát sống.

Đột nhiên, trong đầu Thẩm Lạc xuất hiện một cái tên: "Vu Mông…"

Ngay lúc Thẩm Lạc rốt cuộc nhớ được tên của người đó, đại khẩu đầy máu của sói đen đã cắn xuống, xé rách giương lên trên, mang theo huyết dịch bắn tung toé.

"Nhanh như chớp"

Một cái đầu rơi xuống lăn đến chân Thẩm Lạc, hắn cúi đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt Vu Mông đang trợn to nhìn hắn, trong tròng mắt đen nhánh tựa như viết đầy phẫn nộ và chất vấn.

"Vì sao không cứu ta?" Đôi môi hơi hé rồi khép lại, tiếng nói khô khốc tuyệt vọng.

Thẩm Lạc nhìn cái đầu đẫm máu, trí nhớ vốn đã mơ hồ đột nhiên xông lên đầu, nhớ tới quá khứ của mình và Vu Mông, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ phẫn nộ khó mà ngăn chặn.

"Giết "

"Giết "

"Giết "

Tất cả cảm xúc bắt đầu tiêu tán, một cỗ sát khí vô cùng nồng đậm tuôn trào, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, giết chết tất cả yêu lang.

Hắn đã quên Đông Hải Uyên, quên Vạn Phật Kim Tháp, quên khảo nghiệm, quên hết thảy tất cả, trong lòng chỉ còn lại sát khí khó mà áp chế, làm hắn điên cuồng.

Hai mắt Thẩm Lạc dần dần huyết hồng, hai hàng huyết lệ từ trong khóe mắt chậm rãi trượt xuống, khí tức trên thân trở nên hỗn loạn, các vị trí trên cơ thể vang truyền âm thanh "Phốc phốc", mạch máu khắp nơi đang bạo liệt.

Bên trong huyễn cảnh, Thẩm Lạc cúi người nhặt trường đao trên đất lên, từng bước một đi đến yêu lang màu đen.

Yêu lang không e ngại né tránh, từng bước một đi tới hắn, một người một lang giằng co lẫn nhau, hắn cầm đao giơ lên cao, muốn chém yêu lang.

Trong đôi mắt yêu lang lóe lên lục quang yêu dị, cúi đầu xuống trước hắn, một bộ mặc hắn làm thịt.

Thẩm Lạc nhếch miệng nhe răng cười, đang muốn vung đao chém xuống, thì trong mây đêm trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có bạch quang chiếu xuống, lên trên thân thể hắn, làm hắn đau đớn một trận.

Hắn vô thức nhìn lên trên, chỉ thấy trong mây đêm che đậy, dần dần hiển lộ một Trăng tròn cực lớn.

Mặt Trăng không trong trẻo lạnh lùng, mà có hai màu nửa đen nửa trắng, trong nháy mắt khi đối mặt Thẩm Lạc, bắt đầu tự xoay tròn.

Theo tốc độ chuyển động tăng dần, Mặt Trăng nửa trắng nửa đen hóa thành hai con cá đang bơi lội, một trắng một đen bám đuôi truy đuổi nhau, bơi càng lúc càng nhanh.

Bỗng nhiên hai con cá lao xuống, đụng vào đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Trong nháy mắt, đầu của Thẩm Lạc bị đụng đến ngã ngửa ra sau, lúc này hắn mới nhìn thấy phía sau mình có một ngọn núi đứng lặng sừng sững, đang phóng toả hào quang mông lung, ý đồ đánh thức hắn.

Thẩm Lạc kêu rên một tiếng đau đớn, lực lượng thần thức bỗng nhiên phóng thích, rốt cuộc tỉnh táo lại.

Hắn chợt mở hai mắt, chỉ thấy một màu đỏ tươi.

Cảm nhận được hơi ấm trên khuôn mặt, hắn vội vàng dùng tay lau huyết lệ.

Đợi đến khi ánh mắt lần nữa khôi phục bình thường, hắn lại nhìn những người khác, phát hiện thần sắc bọn họ thập phần cổ quái, người thì mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, mười thì thần sắc đau buồn, còn có người lộ vẻ điên cuồng.

Giống nhau chính là, khí tức toàn thân bọn họ vô cùng hỗn loạn, khí huyết lưu động cũng không bình thường, hiển nhiên không chỉ thần thức bị tạp âm nơi này nhiễu loạn, mà huyết nhục tạng phủ đồng dạng cũng bị tổn thương.

Thẩm Lạc vừa mới phân tâm, lập tức cảm thấy thức hải có dấu vết bị ăn mòn, vội vàng cẩn thủ thần hồn, không dám phân tâm quá nhiều.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên, hắn ngưng thần nhìn đến, chỉ thấy hai mắt Đồ Sơn Đồng trợn mở, bộ dáng giống như mình lúc tránh thoát huyễn cảnh, nhưng hai mắt của nàng lại đỏ như máu, có vẻ cực kỳ không bình thường.

Còn đang nghi hoặc, đã thấy Đồ Sơn Đồng giãy giụa đứng dậy, sau đó thay đổi phương hướng, lảo đảo chạy đi.

Thân hình nàng bất ổn, tựa hồ có chút chống đỡ không nổi, dường như chưa thể hoàn toàn thoát ly huyễn cảnh, hai tay vung vẩy lung tung, đang tận sức xua đuổi cái gì.

Còn chưa chạy được bao xa, nàng hốt hoảng ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, lại giãy giụa đứng lên.

"Chẳng lẽ nàng chống đỡ không nổi, muốn chạy trốn khỏi quảng trường này?" Thẩm Lạc nghi hoặc thầm nghĩ, lại thấy Đồ Sơn Đồng lần nữa ngã trên mặt đất.

Chẳng qua lần này, nàng không thể tiếp tục đứng lên, trong miệng phát tiếng gào thét thê lương, hai tay nâng lên thật cao, vỗ vào hai lỗ tai của bản thân, nhìn tư thế kia dường như nàng muốn vỗ nát màng nhĩ của mình.

Đúng lúc này, một cơn gió xoáy đột ngột cuốn lên, một cỗ lực lượng bàng bạc đụng kích thân thể nàng, đánh bay nàng, đến một chỗ thật xa bên ngoài, thân ảnh Đồ Sơn Đồng nhanh chóng biến mất không thấy.

Thẩm Lạc nhìn lại, phát hiện Mê Tô xuất thủ, thời khắc này hai mắt Mê Tô cũng đỏ như máu, tình huống bản thân hiển nhiên không tốt hơn chỗ nào.

Sau một kích vừa rồi, Mê Tô nhắm hai mắt lại, tiếp tục đối kháng sóng âm công kích.

Bên ngoài Vạn Phật Kim Tháp, tầng hai kim tháp chợt tỏa sáng hào quang, trong hư không trống rỗng xuất hiện một bóng người, từ trên không trung rơi xuống.

Tiểu Bạch Long nhíu mày nhìn, khi thấy rõ thân ảnh nữ tử hồ tộc, thì lần nữa nhắm mắt đả tọa, không quan tâm đến.

Đám người Tôn Bà Bà nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Liễu Phi Yến đứng dậy, đang muốn đi qua xem xét, liền nghe Tôn Bà Bà quát một tiếng chói tai: "Trở về."

"Ta chỉ qua xem một chút, sẽ không gây phiền phức." Liễu Phi Yến cười nói.

"Trước khi sư tổ rời tháp, chúng ta không nên vọng động." Tôn Bà Bà trừng mắt nhìn nàng, nghiêm khắc nói.

Liễu Phi Yến nghe vậy, đành phải thè lưỡi, lui trở về.

Bị một kích đánh bay khỏi Vạn Phật Kim Tháp, Đồ Sơn Đồng vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sau một hồi lâu mới "Ưm" Một tiếng, gian nan ngồi dậy, thất thần ngồi yên hồi lâu.

Không biết qua bao lâu, nàng thoáng giật mình, phảng phất đã lấy lại tinh thần, cánh tay run rẩy từ trên thân lấy một viên đan dược nuốt vào, xếp bằng vận công chữa thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận