Đại Mộng Chủ

Chương 1337: Đại Thánh Bị Vây Khốn

Dương Tiễn hờ hững nhìn loan đao đang cắm vào ngực Tôn Ngộ Không, trong mắt nổi lên một chút biến hóa, lẩm bẩm: "Quý Sương Nha. . ."

Y biết rõ, thanh loan đao truyền thuyết này chính là Thần Tượng Nha Thiên Trúc Quốc ngàn năm điêu khắc mà thành, tinh khiết như sương, bên trong còn có thần tượng pháp lực cùng lực lượng thần bí nào đó, một mực là trân tàng của Sư Đà Lĩnh Tượng Vương.

"Giác Ngạn sư huynh, ngươi phản bội sư môn sao?" Tiếng cười của Tôn Ngộ Không ngừng lại, gằn từng chữ hỏi.

Giác Ngạn nhìn Tôn Ngộ Không lộ ra dày đặc răng trắng, trong mắt lóe lên một tia kiêng dè, nhưng rất nhanh lại khôi phục trấn định, cắn răng nói: "Phải thì thế nào?"

"Vậy lúc trước ngươi nói đều là nói láo lừa gạt lão Tôn?" Hai mắt Tôn Ngộ Không híp lại, hỏi.

"Không phải tất cả, Bồ Đề lão tổ đích xác đang bị trọng thương, cách cái chết không xa. Bất quá đả thương hắn, chính là ta và Giác Minh." Giác Ngạn lau vết máu trên khóe miệng, cười nói.

Phải diễn xuất chân thật, mới có thể lừa được người khôn khéo như Tôn Ngộ Không, thương thế trên người gã cũng không phải là giả.

"Nếu vậy, muốn thanh lý môn hộ, giết ngươi vẫn không đủ." Tôn Ngộ Không trầm ngâm nói.

"Nói cho ngươi biết, Giác Minh đã bị sư phụ dùng một chưởng vỗ chết rồi, lúc này ngươi lên đường, trên hoàng tuyền lộ còn có thể đuổi kịp. . ." Giác Ngạn thấy Tôn Ngộ Không đã bị trọng thương, tất nhiên là hồn nhiên không sợ nói.

"Ngươi có phải là kẻ ngốc hay không? Lão Tôn ta đã sớm tiêu tan tử tịch, thoát khỏi luân hồi rồi." Tôn Ngộ Không đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, châm chọc nói.

"Địa phủ không thu ngươi, vậy thì chờ hồn phi phách tán đi." Giác Ngạn ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

Tôn Ngộ Không nhìn Giác Ngạn như nhìn kẻ ngốc, mặt không đổi sắc rút Quý Sương Nha ra, mở miệng hỏi: "Ta thực sự không nghĩ ra, ngươi là đích truyền của sư phụ, vì sao lại phản bội sư môn?"

"Vì cái gì? Bởi vì sư phụ bất công, Nhân tộc Tiên tộc không dạy, lại thu yêu ma tai hoạ như các ngươi, đáng giận nhất chính là, không chút giữ lại dạy tất cả bản lĩnh cho con khỉ ngươi, dựa vào cái gì? Ta và Giác Minh trước khi lão lập giáo xưng tổ, đã theo hầu bên cạnh lão rồi, lão dựa vào cái gì? Dạy tất cả bản lĩnh cho ngươi, giúp ngươi thành Phật thành Tiên? Còn chúng ta không có gì cả!" Giác Ngạn tức giận bất bình nói.

"Ngươi hỏi dựa vào cái gì? Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một câu, sư phụ dạy ngươi một thân bản lĩnh, ngươi dám đại náo Thiên Cung, ngươi có thể hộ đạo Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh?" Tôn Ngộ Không không những không giận mà còn cười, hỏi.

"Hừ, bất quá là làm vũ khí cho người ta sử dụng, cuối cùng còn không phải bị Ngũ Chỉ Sơn ép xuống năm trăm năm, đáng để ngươi dương dương đắc ý?" Giác Ngạn hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói.

"Vậy hành động trước mắt của ngươi, không phải là làm vũ khí cho người ta sử dụng sao?" Tôn Ngộ Không hỏi ngược lại.

"Ta đây là. . ." Giác Ngạn nghe vậy, nhất thời nghẹn lời, há to miệng, không biết đáp lại như thế nào.

Nhưng ngay lúc này, hàng trăm sợi tơ màu trắng từ trong hư không ngưng tụ ra, một tấm Thiên La Địa Võng hoàn toàn mới đã dệt thành, lần thứ hai vây Tôn Ngộ Không ở trung tâm.

Tôn Ngộ Không không chút ngạc nhiên, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí ngực.

Vết thương bị Quý Sương Nha đâm ra, vậy mà không có nửa điểm vết tích khép lại, huyết dịch màu vàng từ trong đó chậm rãi chảy ra.

Y chậm rãi cởi áo cà sa khoác trên người xuống, tiện tay thu hồi, sau lưng là một áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, hai mắt lấp lóe hào quang, chiến ý không giảm trái lại còn tăng.

Dương Tiễn hơi híp mắt lại, trong thoáng chốc cảm thấy, Tề Thiên Đại Thánh tiện tay đánh lui mười vạn thiên binh đã trở về.

"Các ngươi nếu mở chiến sự, lão Tôn ta phụng bồi tới cùng." Tôn Ngộ Không hét to, tay cầm trường côn chuyển một cái, chỉ thẳng vào Dương Tiễn.

Dứt lời, thân hình y đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

"Thật nhanh. . ." Hoa Thập Nương kinh hô một tiếng, mười ngón tay kéo trước người một cái.

Hư không phía trước lập tức vặn vẹo, Thiên La Địa Võng cũng động theo, cắt hư không ra một ít vết rách, nhưng khu vực mà lưới bao phủ đã không còn thân ảnh Tôn Ngộ Không.

Bên kia, trong lòng Giác Ngạn không khỏi hoảng hốt, thầm kêu một tiếng không tốt, đang muốn thoát li khỏi nơi này, nhưng sau lưng đã có một cỗ phong bạo cuốn tới.

Thân ảnh Tôn Ngộ Không chớp mắt đã đến, Như Ý Kim Cô Bổng trong tay không còn thu liễm, không chút tránh né, hung hăng nện xuống đỉnh đầu gã, sát khí nồng đậm phô thiên cái địa cuốn tới, bao phủ hư không phía dưới cực kỳ chặt chẽ, làm cho người ta hít thở không thông.

Trong nháy mắt, Giác Ngạn như rơi xuống hầm băng, thân hình càng không có cách nào động đậy mảy may, nhất thời vạn niệm câu hôi.

- Giải thích câu "Vạn niệm câu hôi" nghĩa là Mọi ý niệm đều đã thành tro. Hết giải thích.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước mắt gã chợt lóe kim quang, một bóng người lướt ngang tới, lại là Dương Tiễn chắn ở trước người.

Hai tay gã nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, hai tay chấn động, nâng đao nghênh đón.

"Ầm!"

Chỗ trường côn rơi xuống, một tiếng nổ bạo vang, một cỗ uy áp Thiên băng Địa liệt bỗng nhiên hạ xuống, cho dù là Dương Tiễn cũng bị cự lực đánh cho rơi xuống mặt đất, ép sập một vách đá núi.

Giác Ngạn tuy không trực tiếp chống đỡ, cũng bị dư ba chấn động, thân thể bị nện rơi thẳng tắp xuống mặt đất.

"Ta đã sớm biết, yêu chính là yêu, ma chính là ma, cho dù tu Tiên thuật, ngộ Phật pháp, chung quy vẫn bản tính khó dời." Dương Tiễn ngửa mặt lên trời giận dữ quát một tiếng, thân hình phóng lên trời.

Quanh thân gã huyễn quang bạo phát, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao khuấy động hư không, lại có thế phiên giang đảo hải, ở trên không trung dẫn ra một đạo sóng nước ngàn trượng, khuấy đảo Tôn Ngộ Không vào trong đó.

- Giải thích câu "Phiên giang đảo hải" nghĩa là Sông cuộn biển gầm. Hết giải thích.

Một bên khác, trên bầu trời Hoa Thập Nương cũng thi triển ra toàn bộ thần thông, ngưng tụ thành một lồng giam mạng nhện màu vàng từ trên trời rơi xuống, cùng sóng nước của Dương Tiễn hợp về một chỗ, tạo thành một tòa thủy ngục trấn áp Tôn Ngộ Không.

Cùng lúc đó, Giác Ngạn cũng phi thân bay lên, đi tới gần lồng giam thủy ngục, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một đạo tiếp một đạo kim sắc phù lục từ trong tay áo gã bắn ra, bay tới lồng giam mạng nhện màu vàng.

Thất Tâm Phù, Ly Hồn Phù, Thất Hồn Phù, Lạc Phách Phù, Định Thân Phù. . . đạo đạo kim sắc phù lục liên kết lại với nhau, mắt thấy chỉ kém thi triển thần thông Tam Tinh Diệt Ma.

Tôn Ngộ Không trong lồng giam, thời khắc này cũng không chịu nổi, Dương Tiễn cùng Hoa Thập Nương liên thủ trấn áp vốn đã khiến y không chịu nổi gánh nặng, từng đạo phù lục của Giác Ngạn còn không ngừng công kích thần hồn của y.

Loạn trong giặc ngoài không nói, nơi ngực bị Quý Sương Nha đâm bị thương, còn đang không ngừng chảy máu, từng chút một làm y suy yếu.

Hai kiện tướng yêu viên muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Hoa Thập Nương xuất thủ áp chế, trói buộc.

Trước mắt, y đã tứ cố vô thân rồi.

"Tôn Ngộ Không, ngươi thành thành thật thật đợi ở chỗ này, chờ chuyện bên kia giải quyết xong, ta có thể cam đoan thả ngươi bình yên rời đi." Dương Tiễn lạnh giọng nói.

"Dương Tiễn, là ngươi bị thất tâm phong, hay là đầu óc lão Tôn ta có bệnh, Nếu sư phụ có xảy ra chuyện gì bất trắc, lão Tôn ta há có thể bỏ qua cho các ngươi? Năm đó lẻ loi một mình, ta còn dám đại náo thiên cung, bây giờ thì sợ gì không mang theo bầy yêu Hoa Quả Sơn, san bằng Lăng Ba Thành các ngươi?" Tôn Ngộ Không bật cười, lớn tiếng quát hỏi.

- Giải thích "Thất tâm phong" là là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận