Đại Mộng Chủ

Chương 1711: Chân tướng

Thẩm Lạc nhíu mày lại, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nơi này nếu là bảo tàng, phòng hộ tự nhiên sâm nghiêm.

Hắn cong ngón tay búng ra, một thanh phi kiếm màu đỏ bắn nhanh ra như điện, hung hăng bổ vào trên lồng sáng màu trắng.

Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng vang giòn, trên lồng sáng màu trắng bị đánh ra một đạo ngấn nhạt, Thuần Dương Kiếm thì bị bắn ngược ra sau.

Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên vẻ kinh ngạc, Thuần Dương Kiếm có uy lực vốn bất phàm, sau khi mài Chu Tước Thạch càng thêm sắc bén, vậy mà rung chuyển không được lồng sáng này, xem ra quang tráo này cũng không phải cấm chế bình thường.

Hắn đoán không sai, trước khi Hữu Tô Mưu Chủ dẫn người đi ẩn núp, đã mở ra tất cả cấm chế ở nơi trọng yếu của Thanh Khâu Hồ tộc, phòng bảo tàng này là quan trọng nhất, lại thêm uy năng tất cả cấm chế đã bị kích phát đến lớn nhất.

Lồng ánh sáng màu trắng này nhìn như bình thường, kỳ thật chính là Thượng Cổ cấm chế, kiên cố không gì sánh được, thủ đoạn bình thường khó mà phá vỡ.

Thẩm Lạc lại thử mấy loại thủ pháp, đều không thể phá vỡ lồng sáng.

Hắn nhíu mày lắc đầu, không tiếp tục thử nữa, quay người đi ra phía ngoài.

Thân gia hắn đã phong phú không gì sánh được, những bảo vật này mặc dù trân quý, nhưng hắn cũng không quá coi trọng, giờ phút này tìm kiếm Nhiếp Thải Châu và Hồ Bất Quy càng trọng yếu hơn.

Thẩm Lạc đi ra mấy bước, khóe mắt liếc qua đột nhiên thấy một đoàn hồng ảnh khá quen thuộc, quay đầu nhìn sang.

Cước bộ của hắn lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, thân ảnh nhoáng một cái xuất hiện trước đoàn hồng ảnh kia.

Hồng ảnh là hai cây linh mộc hoả hồng, một cây dài mấy xích, lớn bằng bắp đùi, một cây khác mặc dù hơi nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không nhỏ hơn quá nhiều, chớp động lên hồng quang giống như hỏa diễm, thình lình chính là Hỏa Lân Mộc.

Hai cây Hỏa Lân Mộc này có niên đại không dưới cây mà Đồ Sơn Tuyết đã giao dịch với hắn, tuyệt đối đạt đến cấp vạn năm, lẳng lặng đặt ở trên một chiếc bàn đá, cách lồng sáng cũng có thể cảm giác được một cỗ khí tức cực nóng.

Ba bộ Thuần Dương Kiếm trận của hắn xa xa chưa luyện thành, một mực tìm kiếm Hỏa Lân Mộc luyện chế phi kiếm mới, không ngờ nơi này lại có.

Khối lượng hai khối Hỏa Lân Mộc vạn năm này khá nhiều, đủ luyện chế mười mấy chuôi Thuần Dương Kiếm Phôi, hắn từ trong Càn Khôn Huyền Hỏa Tháp mang tới không ít Lục Đinh Thần Hỏa, mười mấy chuôi Thuần Dương Kiếm Phôi cũng đủ tiến giai thành Thuần Dương Kiếm.

Nếu có thể lại tăng thêm mười mấy chuôi Thuần Dương Kiếm, thực lực của hắn sẽ tăng nhiều, bộ Thuần Dương Thất Sát kiếm trận thứ hai cũng có hi vọng luyện thành.

Thẩm Lạc nghĩ đến đây, cảm thấy mừng thầm, lật tay tế ra chín chuôi Thuần Dương Kiếm, thi triển Cửu Kiếm Hợp Nhất hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ, hung hăng bổ vào lồng sáng quanh Hỏa Lân Mộc.

"Ầm ầm" một tiếng sấm nổ vang lên, lồng sáng màu trắng bị bổ ra một vết rách to lớn, nhưng lồng sáng vẫn không vỡ nứt.

Thẩm Lạc hơi nhướng mày, lật tay tế ra một thanh bảo đao màu xanh lá, chính là Minh Hồng Đao, một tay giương lên. Minh Hồng Đao hóa thành một đạo lục tuyến, hung hăng bổ vào chỗ vết nứt lồng sáng.

"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, lồng sáng màu trắng ứng thanh vỡ thành hai mảnh.

Thẩm Lạc khẽ gật đầu, Minh Hồng Đao quả nhiên không khiến hắn thất vọng, chỉ là Hỏa Linh Tử nói đao này tà dị, không nên dùng nhiều.

Hắn phất tay áo phát ra một cỗ kim quang cuốn hai khối Hỏa Lân Mộc vạn năm đi, sau đó mở ra thần thức dò xét các nơi khác trong tàng bảo khố, đáng tiếc không phát hiện Hỏa Lân Mộc khác.

Thẩm Lạc thấy vậy không tiếp tục lưu luyến, thu hồi Thuần Dương Kiếm và Minh Hồng Đao, tế lên Súc Địa Xích đột phá cấm chế cửa lớn bảo khố, xuất hiện bên ngoài cửa đá xanh.

Một bóng người đứng ở chỗ này, lại là Bạch Tiêu Thiên, trước người y lơ lửng vài kiện bảo vật, tựa hồ đang nghĩ cách phá giải cấm chế trên cửa chính.

"Thẩm huynh, là ngươi. . ." Bạch Tiêu Thiên kinh ngạc nhìn Thẩm Lạc và Súc Địa Xích trong tay hắn, thần sắc có mấy phần cổ quái.

Thẩm Lạc nhíu mày lại, trước đó cứu đi Hồ Bất Quy, không thể tránh khỏi hiển lộ ra khí tức Súc Địa Xích, cho nên lúc trước hắn mang đám người tiến vào Thanh Khâu thành, để Nhiếp Thải Châu thu mọi người vào Côn Lôn Kính, không ngờ giờ phút này lại lộ tẩy.

Bất quá hắn nghĩ lại, Hồ Bất Quy cũng không phải là bí mật quan trọng không thể nói cho người khác.

"Trước đó người muốn tiếp cận trụ sở tên là Hồ Bất Quy, đệ tử Bàn Tơ động, cũng là bằng hữu của ta. Hắn mặc dù là Hồ tộc, nhưng không phải người Thanh Khâu Hồ tộc, những ngày này một mực ở tại Thanh Khâu sơn dò la tin tức. Lúc trước hắn tới gần trụ sở, là muốn báo tình huống dò xét được cho ta biết, không ngờ bị Thải Châu phát hiện, lúc này mới đưa đến liên tiếp hiểu lầm." Thẩm Lạc lời ít mà ý nhiều giải thích.

"Hồ Bất Quy? Ta đã nghe nói qua người này, là đệ tử kiệt xuất thế hệ trẻ của Bàn Tơ động, thì ra hắn là nội ứng của Thẩm huynh ngươi an bài tại Thanh Khâu sơn." Bạch Tiêu Thiên giao tình với Thẩm Lạc đã lâu, hiểu rõ tính tình của hắn, sắc mặt buông lỏng nói.

"Cũng không phải ta tận lực an bài, là hắn tự nguyện lưu lại nơi này, khả năng còn có nguyên nhân khác, bất quá Hồ Bất Quy cũng không có địch ý với các phái." Thẩm Lạc nói.

"Hắn có thăm dò được tình huống gì không?" Bạch Tiêu Thiên truy vấn.

Thẩm Lạc cũng không giấu giếm, nói tình huống Hồ Bất Quy dò xét cho Bạch Tiêu Thiên biết, Bạch Tiêu Thiên nghe được kinh hãi không thôi.

"Hồ Bất Quy kia đâu rồi?" Bạch Tiêu Thiên hít sâu một hơi, lại hỏi.

"Trước đó ta và Thải Châu chui vào nơi đây, chính là do Hồ Bất Quy dẫn đường, về sau ta và Thải Châu trở về trụ sở mời các ngươi tới. Hồ Bất Quy lựa chọn lưu lại nơi này dò xét, mãi đến bây giờ không thấy bóng dáng, không biết có phải bị địch nhân bắt hay không." Thẩm Lạc có chút lo lắng nói.

"Hồ Bất Quy nếu dám lưu lại, nhất định có thủ đoạn tự vệ, Thẩm huynh không cần qua lo lắng." Bạch Tiêu Thiên an ủi.

"Hi vọng như vậy." Thẩm Lạc từ chối cho ý kiến gật đầu.

"Thẩm huynh vừa mới tiến nhập vào cánh cửa lớn này, bên trong là nơi nào?" Bạch Tiêu Thiên thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, ho khan một cái rồi chuyển chủ đề.

"Phía sau cửa là bảo tàng Thanh Khâu Hồ tộc, đáng tiếc bảo vật bên trong đều bị cấm chế lợi hại phong bế, ta phí hết một phen trắc trở mới phá vỡ một đạo cấm chế, cầm được hai kiện linh mộc đang cần, muốn lấy ra chỉ sợ cần thời gian rất lâu." Thẩm Lạc cũng không giấu giếm.

Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, trên mặt đầu tiên là đại hỉ, nhưng lập tức nở nụ cười khổ.

Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu của bọn hắn là tra ra tình huống Thanh Khâu Hồ tộc, căn bản không có thời gian từ từ đoạt bảo.

"Tình huống bên trong đại khái như thế, ta còn muốn đi tìm Thải Châu và Hồ Bất Quy, ta đi trước một bước." Thẩm Lạc nói một tiếng, không trì hoãn, quay người phi độn đi.

Vừa bay ra ngoài điện, sau lưng vang lên tiếng thét.

"Thẩm huynh, chờ một lát." Lại là Bạch Tiêu Thiên đuổi theo, giữa thần sắc lại hơi khác thường.

"Bạch huynh, còn có việc?" Thẩm Lạc khẽ giật mình sau đó dừng bước lại, hỏi.

"Thẩm huynh, lúc trước thanh bảo phiến phụ trợ ngươi thi triển Tam Tinh Diệt Ma tên gọi là gì, không biết có từ chỗ nào?" Bạch Tiêu Thiên hỏi.

"Vật kia tên là Tinh Hàn Phiến, là ta vô ý có được từ trong một chỗ bí cảnh, Bạch huynh nhận ra bảo vật này?" Thẩm Lạc hỏi.

"Tinh Hãn Phiến? Quạt này cho ta một loại cảm giác quen thuộc, giống như trước kia đã gặp, không biết Thẩm huynh có thể cho ta mượn xem một chút không." Bạch Tiêu Thiên do dự một chút, chắp tay hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận