Đại Mộng Chủ

Chương 1590: Vận khí cứt chó

Thẩm Lạc từng thấy gã và Lý Bưu sử dụng hai món bảo vật này, uy lực đều không tầm thường, bất quá làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, là hai người từng hợp lực thôi động bảo vật này, ở trong hư không mở ra một đầu thông đạo.

Ở trong này bày ra là lực lượng không gian thập phần đặc thù, nếu có thể tìm ra sử dụng, nhất định có thể phát huy uy năng to lớn.

Trong lòng Thẩm Lạc tính toán luyện hóa hai món bảo vật này, ánh mắt đột nhiên bị một khối đá tối tăm trên mặt đất hấp dẫn.

Khối đá này lớn hơn nắm đấm một chút, phía trên mấp mô lồi lõm, nhìn không giống nhân tạo mà giống tự nhiên hình thành, trên đó hiện ra quang trạch bóng loáng.

Thẩm Lạc đưa tay bắt lấy hắc thạch, kết quả vừa mới tới tay, liền cảm thấy một hồi băng hàn từ trên thân khối đá phát ra, lúc cầm lấy, lại phát hiện khối đá này thập phần nặng nề, đến mức muốn tuột khỏi tay.

"Thật nặng." Thẩm Lạc ngạc nhiên nói.

Nhiếp Thải Châu nghe hắn nói như vậy, cũng có chút hiếu kỳ, đưa tay đón, kết quả cũng cả kinh.

"Đây là đá gì, sao lại nặng như vậy?" Nhiếp Thải Châu không khỏi kinh ngạc hỏi.

"Không biết, trước kia chưa thấy qua, cũng không thấy trên sách, bất quá kỳ vật sinh dị tượng, hơn phân nửa không phải tục vật. . ." Thẩm Lạc nói đến đây, hơi chậm lại.

Hắn lập tức vung tay lên, lại gọi Hỏa Linh Tử ra.

Hỏa Linh Tử vốn đang đắm chìm tâm thần, toàn lực nghiên cứu Cốc Huyền Tinh Bàn vừa mới tới tay không lâu, từng tòa pháp trận phía trên làm gã thập phần mê muội, căn bản không muốn để ý tới ngoại vụ.

"Thẩm tiểu tử, thế nào, không biết ta đang bận sao?" Gã có chút bất mãn nói.

"Hỏa Linh Tử đạo hữu, trước không vội, có chuyện muốn ngươi hỗ trợ." Thẩm Lạc nói.

Hỏa Linh Tử nghe vậy, vô thức ôm chặt Cốc Huyền Tinh Bàn trong ngực, nói: "Tiểu tử ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên bảo bối này, ta đang nghiên cứu cao hứng, ngươi tuyệt đối đừng làm mất hứng ta."

"Không cần quản cái này, là có đồ vật này, cực khổ ngài giúp ta xem giúp." Thẩm Lạc hơi im lặng cười nói.

"Thứ gì, ta xem một chút." Nghe vậy, Hỏa Linh Tử mới yên lòng, hỏi.

Thẩm Lạc đưa khối đá màu đen kia đến trước mặt, cho gã xem.

Ánh mắt Hỏa Linh Tử rơi vào trên khối đá màu đen, đầu tiên là hơi sững sờ, có chút không dám tin dụi dụi con mắt, sau đó lại đưa tay sờ lên nó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.

Thẩm Lạc thấy hai mắt gã tỏa sáng, lập tức mừng tít mắt, biết đó là đồ tốt.

"Thẩm tiểu tử, từ đâu tới, thứ này chính là Chu Tước thạch đó?" Hỏa Linh Tử nhịn không được kêu lên.

"Nhặt được trên thân Lưu Hồng." Thẩm Lạc nói.

"Hảo tiểu tử, ngươi thật đúng là gặp vận may, thật sự là muốn cái gì đến cái đó, ngủ gật cũng có người đưa gối đầu." Hỏa Linh Tử xoa xoa tay, mặt hưng phấn nói.

"Có ý gì?" Thẩm Lạc khó hiểu hỏi.

"Lúc trước không phải ngươi nói, bảy chuôi Thuần Dương phi kiếm thì uy năng xích hoả cường đại, nhưng sắc bén không đủ sao?" Hỏa Linh Tử hỏi lại.

"Không sai, dù sao cũng là phi kiếm, chỉ lấy Thuần Dương lực chiến thắng, mà bản thân sắc bén không đủ, trong giao chiến phá phòng ngự của địch không đủ, cuối cùng vẫn có khuyết điểm. Dù sao nếu không thể công phá phòng ngự địch nhân, hỏa diễm thiêu đốt cũng sẽ thập phần có hạn." Thẩm Lạc thở dài, nói.

"Bởi vậy mới nói tiểu tử ngươi có vận khí, có Chu Tước thạch tại đây, chỉ cần chia nó làm bảy phần, luyện hóa vào trong bảy thanh phi kiếm, là có thể dựa vào đặc tính Chu Tước thạch này, tăng cường thật lớn độ sắc bén của bảy thanh phi kiếm, làm cho khí ra đồng nguyên, kiếm tính thích hợp, năng lực phá phòng ngự phóng đại lên." Hỏa Linh Tử tán thán nói.

"Chuyện này là thật?" Thẩm Lạc đúng là không thể tin được.

"Tự nhiên là thật, gần đây ta nghiên cứu Luyện Thần đại trận cũng có chút tâm đắc, tăng thêm trong Cốc Huyền Tinh Bàn này phát hiện mộ ít vật có ý tứ, qua mấy ngày hẳn là có thể dung hợp ra một bộ pháp trận hoàn toàn mới, luyện chế ra thứ này cũng chỉ là tiện tay mà thôi." Hỏa Linh Tử gật đầu nói.

"Vậy thật là khéo, trước mắt trong tay của ta vừa vặn có ba Kim Ô hồn, Luyện Thần đại trận ngươi nếu có thể hoàn thiện, vậy có thể luyện hoá chúng làm kiếm linh không?" Thẩm Lạc nghe lời ấy, mừng rỡ trong lòng, hỏi.

"Không tệ." Hỏa Linh Tử tự đắc, nói.

"Hỏa đạo hữu, không biết có mấy phần tự tin thành công?" Thẩm Lạc nghe vậy, tất nhiên là vui vô cùng.

"Thẩm tiểu tử, ngươi nếu không đến quấy rầy ta, để cho ta hảo hảo nghiên cứu, xác xuất thành công ước chừng sáu bảy thành, về phần hiện tại, nhiều nhất chỉ số này nha." Nói xong, Hỏa Linh Tử giơ lên ba ngón tay.

"Được được được, ngài chuyên tâm nghiên cứu, ta không quấy rầy ngài." Thẩm Lạc vội vàng nói.

Hỏa Linh Tử nghe vậy, quay người định trở về trong Tiêu Dao Kính, trước khi đi lại đem khối Chu Tước thạch kia cùng đi: "Vật này, trước kia cũng chỉ nghe tên, không thấy kỳ hình, ta cũng mang theo nghiên cứu thêm một chút."

Đợi gã đi, Thẩm Lạc vẫn khó nén mừng rỡ, Nhiếp Thải Châu bên cạnh cũng cao hứng cho hắn.

Thẩm Lạc rất nhanh thu liễm ý cười, lại luyện hóa mở ra vòng tay trữ vật Đào Hương, đưa tất cả đồ vật bên trong ra.

Đào Hương dù sao cũng là tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ, trong vòng tay trữ vật đồ vật tự nhiên phong phú hơn nhiều so với Lưu Hồng và Lý Bưu, trong đó linh tài tiên dược chiếm đa số, phẩm trật phần lớn cũng rất cao, tùy tiện một kiện đều có giá trị liên thành.

Thẩm Lạc lật nhặt bình bình lọ lọ, từng bước từng bước nhìn sang, Nhiếp Thải Châu một bên đột nhiên thần sắc hơi đổi, như muốn há miệng muốn nói, nhưng lại không nói gì.

Bất quá, động tác tinh tế này cũng không thoát khỏi ánh mắt Thẩm Lạc, tay của hắn vừa vặn đang cầm một bình sứ bạch ngọc.

Chỉ thấy trên thân bình điêu khắc mạ vàng, viết ba chữ "Càn Nguyên Đan".

Hắn mở nắp bình, nhẹ nhàng hít, một cỗ hơi nước hỗn hợp linh khí nồng nặc từ đó xông ra, thẳng tới thức hải Thẩm Lạc, khiến cho đầu óc hắn tỉnh táo một hồi, hai mắt tựa hồ cũng sáng lên mấy phần.

"Cái này hẳn là rất có ích lợi với tu hành của nàng?" Thẩm Lạc cười hỏi.

"Càn Nguyên Đan dược tính ôn hòa, có thể phụ trợ cơ hồ tất cả tu sĩ tu hành, không chỉ có ích lợi với ta." Nhiếp Thải Châu nói.

"Nàng gần đây vừa được truyền thừa huyết mạch, lại đột phá Chân Tiên hậu kỳ, chính là lúc cần cũng cố tu vi, Càn Nguyên Đan cho nàng dùng, vừa phù hợp." Thẩm Lạc đưa đan dược tới, nói.

Nhiếp Thải Châu nghĩ nghĩ, cũng không già miệng, nhận lấy.

Ý cười trên mặt Thẩm Lạc không giảm, tiếp tục xem xét di vật Đào Hương, rất nhanh thấy được một kiện bảo vật kiểu dáng băng rua, chính là Vạn Lý Quyển Vân.

Vật phẩm này có phẩm giai thậm chí còn cao hơn Thanh Thiên Nghiễn và Mặc Hồn Bút, lúc trước trên tay Đào Hương, đã triển lộ ra uy lực không tầm thường, cũng là một kiện pháp bảo Thẩm Lạc để ý nhất.

Lần này, hắn không mở miệng nói gì, mà đứng thẳng dậy, thắt dây cột tóc trên mái tóc sau lưng của Nhiếp Thải Châu, sau đó thối lui ra sau mấy bước đánh giá một lát, tán dương: "Không sai, rất thích hợp với nàng."

"Biểu ca, ta không thể nhận." Nhiếp Thải Châu đưa tay tính gỡ băng rua Vạn Lý Quyển Vân trên đầu xuống.

Thẩm Lạc vội vàng ngăn lại, khuyên: "Bảo vật này là một kiện pháp bảo phòng ngự tăng cường phòng ngự vật lý và thần hồn, mặc dù trân quý dị thường, nhưng với ta cũng là gân gà, dù sao ta có thể phách cứng cỏi, lại có bí thuật thần hồn che chở, cho nên nàng hãy dùng, mới có thể phát huy ra giá trị của nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận