Đại Mộng Chủ

Chương 1157: Thù đến tất báo

Lại một lát sau, hình ảnh trên thất thải quang phấn dần dần rõ ràng, phía trên thình lình xuất hiện hình ảnh một bầy yêu hội tụ.

Trên tiệc rượu bầy yêu tụ tập này, ở chủ vị không phải bản tôn Thủy Mãng, mà là một đại hán đầu đội Lạn Ngân Khôi, người mặc Đâu Mâu Giáp, thân hình dị thường cao lớn, khuôn mặt âm kiêu.

Tay gã nâng rượu tước, phong thưởng cho Thủy Mãng.

"Là hắn. . ." Thẩm Lạc thấy rõ khuôn mặt đại hán âm kiêu, không khỏi kinh ngạc nói.

Vu Man Nhi tự nhiên không biết, hiếu kỳ hỏi: "Thẩm đại ca, ngươi biết người này?"

"Xem như cừu nhân đi." Thẩm Lạc nhẹ gật đầu.

Đại hán âm kiêu kia không phải ai khác, chính là Cửu Đầu Trùng, một trong mười hai Tôn Giả trước đây hắn đã gặp trong mộng cảnh, tu sĩ Thái Ất cảnh cường đại.

Nếu thật là người này, lấy tu vi hắn bây giờ, ở trước mặt gã chỉ sợ căn bản không đáng chú ý, lần này cho dù tiến đến, cũng bất quá là chịu chết oan uổng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lạc không khỏi nhíu chặt lông mày.

"Làm sao vậy, Thẩm đại ca, hẳn là người này rất mạnh?" Vu Man Nhi hỏi.

Thẩm Lạc đang muốn trả lời, chợt nhớ tới một chuyện, vội nói với Mê Điệt Hoa Tinh Mị: "Có thể nghĩ biện pháp hỏi thăm ra tu vi người cầm đầu này không?"

Mê Điệt Hoa Tinh Mị gật gật đầu, không nói gì, rất nhanh nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, trong tấm hình là một đại yêu đứng bên cạnh Thủy Mãng, hạ giọng hỏi thăm gã: "Huynh đệ là thân tín đại vương, ngươi có biết bây giờ tu vi đại vương là gì không?"

"Nói nhảm, đại vương ba năm trước đã chữa thương xuất quan, phá cảnh Chân Tiên hậu kỳ, việc này người nào không biết?" Thủy Mãng yêu vật khinh bỉ nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng mới an tâm một chút.

Dù sao không phải là Cửu Đầu Trùng thấy trong mộng, bây giờ gã cũng chưa có tu vi khủng bố Thái Ất cảnh.

Đúng lúc này, trong tấm hình lại xuất hiện biến hóa.

Trong mộng cảnh Thuỷ Mãng, Cửu Đầu Trùng tựa hồ đang bố trí cái gì, giờ phút này đứng đối diện Thủy Mãng hạ đạt chỉ lệnh.

"Bạch Lưu, ít ngày nữa ta sẽ tiếp tục bế quan chữa thương, chuyện tìm kiếm tinh mị không thể buông lỏng, việc này nếu ngươi làm thoả đáng, đợi lúc Ngân Hạnh Linh Quả thành thục, bản vương sẽ phong thưởng cho ngươi một quả." Cửu Đầu Trùng chỉ Thủy Mãng, ngạo nghễ nói.

"Nguyên lai yêu vật Thủy Mãng này có tên là 'Bạch Lưu'." Thẩm Lạc thầm nghĩ.

Thủy Mãng rất cung kính với vị đại vương này, nghe xong lập tức ôm quyền nói:

"Đại vương yên tâm, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực, bắt càng nhiều tinh mị về cho đại vương bổ dưỡng thân thể, trợ đại vương sớm ngày khôi phục."

Nghe lời ấy, ánh mắt Thẩm Lạc hơi lóe lên, Cửu Đầu Trùng đang bị thương?

Mê Điệt Hoa Tinh Mị thấy thế, lập tức hiểu ý, thao túng đầu yêu vật kia dò hỏi Thủy Mãng:

"Đại vương thần công cái thế, sao lại thụ thương?"

Thủy Mãng nhìn về phía tiểu yêu bên cạnh, đang muốn nói chuyện, tựa hồ đã nhận ra không đúng, thần sắc trên mặt đột biến.

Ngay sau đó, màn sáng hiện lên trong hư không bắt đầu vặn vẹo nghiêm trọng, hình ảnh cũng biến mất theo không thấy.

Bạch Lưu bị trói thành bánh chưng, vốn thân thể đã an ổn, lúc này bắt đầu kịch liệt giằng co, đầu của gã đột nhiên lắc lư, ngay cả xúc tu Mê Điệt Hoa Tinh Mị cũng bị ép từ trong tai gã ra ngoài.

"Thật có lỗi, mộng cảnh của hắn đã sụp đổ, không thể nào tiến vào." Mê Điệt Hoa Tinh Mị xin lỗi nói.

"Không sao, đã giúp đại ân." Thẩm Lạc chân thành nói cảm tạ.

Trước mắt, có thể biết được tu vi Cửu Đầu Trùng, cũng xác định trước mắt gã đang bế quan dưỡng thương, với hắn cũng đã là tin tức hữu dụng nhất.

"Hắn. . . Nên xử lý thế nào?" Vu Man Nhi nhìn về phía Bạch Lưu còn chưa tỉnh mộng, hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, trầm mặc một lát, triệu tập tất cả tinh mị tinh quái đến một chỗ, mở miệng hỏi: "Con Thủy Mãng này, các ngươi muốn xử trí thế nào?"

"Giết hắn." Diên Diên hưởng ứng đầu tiên.

"Giết hắn. . ." Tinh mị khác cũng theo sát, nhao nhao kêu lên.

Đoạn thời gian này, con Thủy Mãng này gây ác trong Vân Mộng trạch, đuổi bắt các tộc tinh mị, lợi dụng tinh nguyên bọn họ, trợ giúp Cửu Đầu Trùng an dưỡng thương thế, khiến cho không ít tinh mị cửa nát nhà tan, thậm chí cả tộc hủy diệt.

Bọn họ cừu hận gã có thể đoán được.

Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, trên Thuần Dương phi kiếm cắm ở ngực Bạch Lưu ánh lửa đại tác, Hồng Liên Nghiệp Hỏa lập tức từ thể nội gã bộc phát ra, đốt cả người và thần hồn gã thành tro tàn.

Chúng tinh mị đầu tiên là được mấy người Thẩm Lạc cứu, giờ phút này lại báo được đại thù, từng kẻ kích động không thôi, cảm động đến rơi nước mắt.

"Tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?" Vu Man Nhi hỏi thăm những tinh mị kia.

Đông đảo tinh mị trầm mặc.

Bọn họ sở dĩ còn ở trong chướng vũ, cơ hồ tất cả là vì gia viên đã bị hủy.

Giờ phút này, bọn họ nhìn Tán Vân Thụ bên cạnh bị liệt hỏa đốt rụi hơn phân nửa, từng kẻ phiền muộn không thôi.

"Vân Mộng trạch cũng đủ lớn, ta muốn đi về chỗ xa phía bắc, có thể tìm được một chỗ để nghỉ lại." Một tinh mị có ngoại hình giống ếch xanh mở miệng nói trước.

"Ừm, chỗ không có đại yêu kia áp bách đến là được, cho dù cách xa Thần Thụ một chút, nhưng sống được cũng tốt." Một tinh mị toàn thân màu vàng đất, bộ dáng tựa như một loại rễ thực vật nào đó, phụ họa theo.

Thế là tinh mị còn lại đều nhao nhao mở miệng, nói ra suy nghĩ của mình.

Vu Man Nhi trị liệu thương thế cho từng người, đưa mắt nhìn bọn họ từng bước từng bước rời đi.

Đến cuối cùng, bên dưới Tán Vân Thụ ngoài hai người Thẩm Lạc, cũng chỉ còn lại có Diên Diên, Phi Hồng, cùng Mê Điệt Hoa Tinh Mị tên là "Như Mộng" kia.

Thẩm Lạc nhìn về phía các nàng, Diên Diên lập tức mở miệng: "Ta còn muốn mang các ngươi đi tìm Thần Thụ."

"Diên Diên là tộc nhân còn sót lại của ta, chúng ta không thể tách ra." Phi Hồng nói.

"Ta, ta. . . Không có chỗ để đi." Như Mộng e sợ nói.

Vu Man Nhi ngưng mi trầm mặc một lúc lâu, mở miệng dò hỏi: "Quê hương của ta có một mảnh rừng già rậm rạp, thích hợp tinh mị các ngươi sinh hoạt, các ngươi có muốn theo ta trở về chỗ đó không?"

Diên Diên nhìn thoáng qua Phi Hồng, phát hiện nàng cũng quăng tới mình ánh mắt hỏi thăm, lúc này nhẹ gật đầu.

Vu Man Nhi thấy bọn họ đáp ứng, lại dời ánh mắt về phía Như Mộng.

"Ta, ta nguyện ý." Như Mộng lập tức gật đầu.

Thẩm Lạc thấy chuyện cuối cùng coi như kết thúc viên mãn, thần sắc trên mặt mới dần dần buông lỏng.

Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên hiện lên bạch quang chói mắt, ngay sau đó một tiếng lôi minh nổ vang kịch liệt.

Thẩm Lạc sinh cảm giác, ngửa đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy tầng mây tựa hồ bị đạo kinh lôi kia nổ ra, mượn nhờ lôi quang, hắn mơ hồ thấy trong mây mù, tựa hồ có một đạo bóng trắng lướt qua.

Chờ hắn nhíu mày nhìn kỹ, lôi quang đã tiêu tán, tầng mây cũng một lần nữa khép lại, không thể thấy được gì nữa.

Đạo kinh lôi này qua đi, chướng vũ trên không Vân Mộng trạch rơi tí tách rốt cuộc dần dần ngừng lại.

Sửa soạn một hồi, bầu trời dần dần tạnh, mấy người Thẩm Lạc cũng chuẩn bị tiếp tục khởi hành, tiến về Ngân Hạnh Thần Thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận