Đại Mộng Chủ

Chương 1125: Khả năng

Theo mấy người một đường đi lên, phòng ốc xung quanh càng ngày càng ít, cây cối cành lá cũng càng ngày càng thưa thớt, nhưng thiên địa linh khí xung quanh vẫn như cũ nồng đậm không gì sánh được.

Đám người đi dọc theo chạc cây uốn lượn lên trên, ven đường ít đụng phải tộc nhân Thần Mộc tộc, chỉ có một lần tình cờ có thể cảm nhận được, tại một chỗ bóng cây che phủ có trận trận sóng pháp lực truyền ra, tựa hồ là có người đang tu luyện.

Chờ đến khi đám người dừng bước lại, Thẩm Lạc mới phát hiện bọn hắn đã đi tới điểm cao nhất khu rừng rậm này.

Nơi này có từng đầu dây leo giao thoa, tạo thành một toà bình đài rộng hơn mười trượng, mà chính giữa bình đài lại có một mầm cây nhỏ cao ba, bốn trượng giương cao lên, kéo dài lên không trung.

Thẩm Lạc đi đến rìa bình đài đưa mắt trông về phía xa, chỉ thấy khắp nơi khoáng đạt, thiên phong cao xa.

Lúc này hắn mới phát giác, đám người bọn họ đang ở mấy trăm trượng trên không trung, không khỏi cảm khái nói: "Cũng không biết cánh rừng rậm dưới chân này sinh trưởng thế nào, lại hùng vĩ tươi tốt như vậy?"

Vừa nói xong, mấy người Vu Man Nhi bên cạnh đều hơi chậm lại, chợt nở nụ cười.

"Đại ca ca, ngươi nói sai rồi, dưới chân chúng ta cũng không phải là rừng rậm, mà là một ngọn cây." Trở lại trong tộc, Vân Tiểu Nô gan lớn hơn mấy phần, chủ động nói.

"Một ngọn cây?" Thẩm Lạc nghe vậy kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời hắn không hiểu Vân Tiểu Nô nói, liền nghe Vu Man Nhi giải thích:

"Thẩm đại ca, dưới người chúng ta ngươi có thể nhìn thấy phân nhánh và dây leo, kỳ thật toàn bộ đều là trên một thân cây, trên đường chúng ta đi qua, chỗ nhìn thấy cũng đều là một nhánh cây. ."

"Cây mộc thành rừng, hẳn là giờ phút này chúng ta đang ở trên Thần Thụ của Thần Mộc tộc?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

Vu Man Nhi nhẹ gật đầu.

"Thần Mộc tộc chúng ta đời đời sinh sống, đều ở trên Thần Thụ." Vu Khuê Hổ cũng mở miệng nói.

Nói xong, gã dẫn mọi người đi tới chính giữa bình đài, đi tới trước đoạn mầm cây nhỏ nhô ra kia.

Vừa đến phụ cận, Thẩm Lạc cảm nhận được một cỗ sinh cơ nồng đậm từ mầm nhỏ toả ra, rõ ràng chỉ là một mầm cây, lại ẩn chứa trong đó sinh mệnh lực thâm hậu hơn so với một mảnh rừng rậm rộng lớn.

Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên mầm cây nhỏ, ánh mắt hơi lóe lên, trong thoáng chốc cảm thấy bốn bề thiên địa đột nhiên chuyển đổi, bốn phía bị trùng điệp rừng rậm vờn quanh, đầy mắt đều là màu xanh nhạt.

Trong cơ thể của hắn tựa hồ cũng có một nguồn lực lượng tự điều động, từ vùng đan điền không tự giác lộ lên một đoàn quang mang xanh đậm, chậm rãi mở rộng thành một đạo ánh sáng màu xanh biếc, bao phủ cả người hắn vào giữa.

Cùng lúc đó, giữa đất trời bốn phía có từng sợi tinh hoa thảo mộc mắt thường có thể thấy được biến thành thiên địa linh khí tụ tập đến, thẩm thấu vào trong cơ thể của hắn.

Thể xác tinh thần Thẩm Lạc đắm chìm trong loại cảm giác kỳ diệu kia, trong lúc nhất thời đã quên chính mình đang ở phương nào.

Mà những người khác ở đây nhìn thấy trên người hắn biến hóa, lại nhao nhao đổi sắc mặt.

"Man Nhi, ngươi thật là lớn mật, sao dám ngay cả bí thuật Thần Mộc Ân Trạch của chúng ta cũng dạy cho ngoại nhân?"sắc mặt trưởng lão Vân Trung Nguyệt ngưng tụ, lập tức quát lên chói tai.

Vu Man Nhi cũng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, trong lúc nhất thời căn bản không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Lạc, quên cả trả lời.

Mãn Thiên Tinh và Vân Tiểu Nô cũng là lần đầu tiên thấy Vân trưởng lão thịnh nộ như vậy, tự nhiên cũng không dám nói gì.

Lông mày Vu Khuê Hổ nhăn lại, ánh mắt lướt qua Vu Man Nhi và Thẩm Lạc mấy lần, trong lòng tính toán.

Lấy gã hiểu rõ ái đồ mình, từ phản ứng của Vu Man Nhi, có thể thấy được, Thần Mộc Ân Trạch trên người Thẩm Lạc cũng không phải là Vu Man Nhi truyền cho.

Như vậy, gã cũng an tâm.

Bất quá trong chốc lát, ánh sáng màu xanh biếc bao phủ ngoài thân Thẩm Lạc dần dần biến mất, linh khí cỏ cây đất trời xung quanh cũng không còn tụ tập đến trên người hắn.

Trong hai mắt Thẩm Lạc chiếu ra hào quang màu xanh lục dần tiêu tán, ánh mắt khôi phục như thường.

Bốn phía đột nhiên trở nên an tĩnh, hắn quay đầu nhìn về phía những người khác, lại chỉ thấy bọn Vu Man Nhi đang nhìn mình chằm chằm, trong đó thần sắc vị Vân trưởng lão kia càng bất thiện, một bộ dáng muốn ăn thịt hắn.

"Sao, thế nào. . ." Thẩm Lạc cho là mình vừa rồi thất thần đã làm chuyện gì vô lễ, bất an hỏi.

Vân Trung Nguyệt đang muốn nói chuyện, bị Vu Khuê Hổ đưa tay ngăn lại.

"Ngươi tu tập bí thuật Thần Mộc Ân Trạch là từ chỗ nào?" Ngữ khí Vu Khuê Hổ bình thản, hỏi.

Nghe lời ấy, Thẩm Lạc kết hợp loại cảm thụ đặc biệt lúc trước, trong lòng đã hiểu rõ.

Hơn phân nửa là chính mình trong bất tri bất giác được Thần Thụ dẫn dắt, dùng Thần Mộc Ân Trạch thuật.

"Vãn bối không dám lừa gạt, chính là Đại Đường quốc sư Viên Thiên Cương truyền thụ." Thẩm Lạc do dự một chút, vẫn nói thật.

Nghe được đáp án này, Vu Khuê Hổ tựa hồ có chút ngạc nhiên, lông mày hơi nhíu lại, nửa ngày không nói tiếng nào.

"Tên nhãi ranh lớn mật, ngươi cho rằng kéo tấm da hổ Đại Đường quan phủ là có thể giương cờ lớn sao? Đại Đường quốc sư sao biết bí thuật Thần Mộc tộc chúng ta, còn không mau nói thật?" Vân Trung Nguyệt lại giận dữ nói.

"Quốc sư chỉ nói là sư môn truyền thụ, vãn bối cũng không biết rõ." Thẩm Lạc bất đắc dĩ nói.

"Còn dám hồ ngôn loạn ngữ." Vân Trung Nguyệt giận dữ, một thân tu vi Chân Tiên phóng thích ra, khí thế mênh mông lập tức ép đến Thẩm Lạc.

Giờ phút này, đừng nói là Thẩm Lạc, ngay cả mấy người Vu Man Nhi cũng bị dọa đến không nhẹ.

"Vân bà bà. . ." Vu Man Nhi cuống quít hô.

Lão ẩu kia giờ phút này ai cũng không nhận, lão vốn vì chuyện ma khí mà nghĩ rằng Thẩm Lạc không tốt, giờ phút này càng nhận định hắn đến Thần Mộc tộc là không có hảo ý.

Thần sắc Vu Khuê Hổ trầm tĩnh, không mở miệng ngăn cản, cũng không mở miệng phụ họa.

Gã cũng chỉ lẳng lặng nhìn xem.

Thẩm Lạc bất đắc dĩ, đành phải vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh, toàn lực chống cự, nhưng vẫn bị áp bách liên tục lùi về sau.

Cùng lúc đó, ma khí Xi Vưu trong đan điền hắn bị quấy nhiễu, lập tức cũng có chút không an phận.

"Vãn bối nói đều là thật, xin tiền bối thu tay lại, nếu không ma khí thể nội vãn bối phản phệ, một khi ma khí tiết ra ngoài, khó đảm bảo sẽ không quấy nhiễu Thần Thụ, được không bù mất." Thẩm Lạc vội vàng hô.

"Hừ! Còn dám mở miệng uy hiếp, lão thân sẽ diệt sát ngươi ở đây, ngược lại muốn xem ma khí trong cơ thể ngươi có thể lật ra bao nhiêu sóng gió?" Hai mặt Vân Trung Nguyệt ngưng tụ, đưa tay định vỗ tới hướng Thẩm Lạc.

Dưới chân Thẩm Lạc tản mát ánh trăng, đã chuẩn bị lấy Tà Nguyệt Bộ lướt ngang, sau đó thi triển độn thuật thoát đi.

"Tất cả dừng tay lại."

Lúc này, thanh âm Vu Khuê Hổ vang lên.

Vân Trung Nguyệt hơi chần chừ, nhưng vẫn ngừng công kích, một thân khí cơ khóa chặt trên người Thẩm Lạc, chỉ cần hắn hơi dị động sẽ xuất thủ lôi đình, diệt sát hắn.

Sắc mặt Thẩm Lạc khó coi, một mặt là do ma khí thể nội rục rịch, hắn đạt được thần thụ áp chế, một mặt là vừa rồi đối kháng một tên tu sĩ Chân Tiên kỳ đã động sát tâm với hắn, áp lực thực sự không nhỏ.

"Ngươi nói Thần Mộc Ân Trạch là học được từ Viên Thiên Cương?" Vu Khuê Hổ nhìn về phía Thẩm Lạc, hỏi lại.

Thẩm Lạc không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

"Còn không nói thật?" Vân Trung Nguyệt tức giận.

"Vân trưởng lão, an tâm chớ vội. Hắn nói vậy, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng." Vu Khuê Hổ đưa tay lăng không ấn xuống mấy cái rồi nói.

Vân Trung Nguyệt nghe vậy, cũng lộ ra đầy mắt khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận