Đại Mộng Chủ

Chương 1811: Nửa đoạn Long Giác

"Thực lực tiểu tử ngươi tiến bộ thật nhanh, vậy mà đã đạt đến Thái Ất cảnh, ta có thể dẫn ngươi đi Đông Hải Uyên, bất quá muốn ngươi đáp ứng trước ta hai chuyện, thứ nhất, việc này sau khi kết thúc, phải giải thoát ta khỏi Ngao Hoằng, đồng thời tìm một bộ thân thể cho ta phụ thể phục sinh." Quả nhiên, Tổ Long Hồn mau chóng nói yêu cầu của mình.

Ngao Hoằng nghe lời này, thần sắc khẽ biến.

"Thần hồn của ngươi đã hòa làm một thể với thần hồn Ngao Hoằng, ngươi một khi thoát ly, Ngao Hoằng tất sẽ trọng thương, thậm chí trực tiếp vẫn lạc." Thẩm Lạc cau mày nói.

Kỳ thật hắn trong khoảng thời gian này tinh nghiên Hoàng Đế Nội Kinh, tiến triển khá lớn, lấy công pháp này làm căn cơ, tách tổ linh hồn cũng không vấn đề, chẳng qua tên tuổi Hoàng Đế Nội Kinh quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn cho nhiều người biết chính mình nắm giữ môn thần công này.

"Việc này ngươi yên tâm, những ngày qua ta đã suy nghĩ một biện pháp, có thể không làm thương hại Ngao Hoằng mà thoát ly. Chẳng qua phương pháp này thi triển hơi khó khăn, cần một tồn tại Thái Ất cảnh tương trợ." Tổ Long Hồn lập tức nói.

"Ngao huynh, ý của huynh thế nào?" Thẩm Lạc nhìn thần sắc Ngao Hoằng biến hóa, truyền âm hỏi.

Mặc dù Tổ Long Hồn mang lại uy hiếp, nhưng kiến thức của lão cũng như một đại bảo khố, một khi lão thoát ly thân thể Ngao Hoằng, thì triệt để không thể trở về nữa.

"Nếu có thể vô hại thoát khỏi Tổ Long Hồn, ta cầu còn không được." Ngao Hoằng lập tức trả lời…

Tổ Long Hồn ký túc trong cơ thể gã, thủy chung một tại hoạ ngầm, nếu có thể thoát khỏi tự nhiên vô cùng tốt.

"Tốt, điều kiện này ta đáp ứng, còn một chuyện khác?" Thẩm Lạc thấy Ngao Hoằng không có ý kiến, khẽ gật đầu đồng ý.

"Ta cảm nhận được, trên người ngươi mang theo một bảo vật có lực lượng bản nguyên, lấy ra cho ta." Ánh mắt Tổ Long Hồn nóng rực lên, nhìn Thẩm Lạc nói.

"Ngươi nói vật này?" Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động, lật tay lấy Tổ Long Xích Mộc ra.

"Đúng vậy, vật này chính long giác của ta năm đó biến thành! Mau đưa nó cho ta!" Khuôn mặt Tổ Long Hồn hiển lộ kích động hưng phấn sâu sắc.

Một bên Ngao Hoằng nhìn thấy Tổ Long Xích Mộc, cũng lộ thần sắc vô cùng kinh hỉ.

Thẩm Lạc cũng không lưu luyến Tổ Long Xích Mộc này, đang muốn đưa tay ném qua.

"Thẩm huynh, vật này không nên tuỳ tiện cho Tổ Long Hồn, tối thiểu lưu lại một nửa! Huynh cứ việc yên tâm, Tổ Long Hồn muốn thoát ly khỏi tình cảnh bây giờ còn mãnh liệt hơn ta, coi như huynh không cho lão bất kỳ vật gì, lão cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giao dịch cùng huynh." Trong đầu hắn đột nhiên vang lên thanh âm của Ngao Hoằng.

Sâu trong ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, thu Tổ Long Xích Mộc lại, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Tổ Long Giác này ta hao hết thiên tân vạn khổ mới có được, các hạ mở miệng đã muốn cầm lấy, không khỏi dùng công phu sư tử ngoạm quá đi?"

"Thứ này vốn thuộc về ta!" Tổ Long Hồn tức giận nói.

"Đạo hữu có đạo lí gì? Tổ Long Giác này trước kia của ngươi có thể không giả, nhưng qua nhiều năm như vậy, nó một mực nằm sâu trong đáy biển Nam Hải, ngươi không ở bên cạnh thủ hộ? Lại không chứng minh được vật này của mình, sao có thể nói đồ vật này của ngươi." Thẩm Lạc vuốt vuốt vật trong tay, nói.

Tổ Long Hồn giận dữ, nhưng chẳng qua lão chỉ như một đạo tàn hồn, căn bản không làm gì được Thẩm Lạc, chỗ duy nhất có thể dựa vào chẳng qua vị trí Đông Hải Uyên mà thôi.

"Ngươi muốn thế nào?" Tổ Long Hồn đè xuống tức giận trong lòng, hỏi.

"Tổ Long Giác có tác dụng lớn khác, ta chỉ có thể cho ngươi một nửa." Thẩm Lạc nói.

"Có thể." Tổ Long Hồn nghiến răng nghiến lợi, cực kì miễn cưỡng đáp ứng.

Thẩm Lạc mỉm cười, lật bàn tay một cái, lăng không vung xuống.

Một đạo kiếm quang màu đỏ chém Tổ Long Giác thành hai đoạn, một nửa Tổ Long Xích Mộc bay đến trước người Tổ Long Hồn.

Tổ Long Hồn há miệng cắn một nửa long giác, nuốt vào bụng, sau đó lui về trong thức hải của Ngao Hoằng.

Hai tay Ngao Hoằng lập tức bấm niệm pháp quyết, cũng há mồm phun một đoàn kim quang dung nhập vào trong mi tâm.

Chỗ mi tâm hắn lập tức xuất hiện một đoàn phù văn màu vàng, ẩn hiện chín đầu kim long vờn quanh thành hình tròn, tựa hồ đang thi triển một môn bí pháp phong ấn.

Khí tức Tổ Long Hồn hoàn toàn biến mất, bị phong ấn màu vàng hoàn toàn phong bế.

Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, muốn nói lại thôi, Tổ Long Hồn chỉ trả lời sự tình liên quan đến Đông Hải Uyên, còn chưa nói về Bắc Minh Cự Lân kia.

Bất quá cũng không sao, về sau hỏi lại Tổ Long Hồn cũng không muộn.

"Ta vừa thi triển Cửu Long Phong Hồn Thuật của Đông Hải Long Cung, thuật này có thể tạm thời phong ấn Tổ Long Hồn, ngăn cách lão nhận biết ngoại giới. Thẩm huynh, có thể cho tại hạ nhìn nửa đoạn long giác không?" Ngao Hoằng đơn giản giải thích một chút lai lịch đồ án tại mi tâm, ánh mắt nhìn về phía Tổ Long Xích Mộc trong tay Thẩm Lạc, vội vàng nói.

"Ngao huynh cũng cần vật này?" Thẩm Lạc nói xong, đưa long giác qua.

"Không dối gạt Thẩm huynh, tu vi của ta đã đạt tới Chân Tiên hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách Thái Ất cảnh chỉ còn kém nửa bước, bên trong Tổ Long Giác này có lực lượng Tổ Long, vật này có thể giúp ta bước một bước cuối cùng kia." Ngao Hoằng kích động trực tiếp bước đến cầm Tổ Long Giác, nói.

Lúc này Thẩm Lạc mới chợt hiểu, cũng không hối hận khi giao long giác.

"Không biết Thẩm huynh có thể bỏ vật yêu thích này? Ngao mỗ nguyện dùng bảo vật Long Cung trao đổi, tùy huynh chọn tuyển." Ngao Hoằng cẩn thận xem xét long giác trong tay, càng xem càng vui, bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

"Vật này không có tác dụng quá lớn, nếu Ngao huynh cần, thì cứ lấy. Còn trao đổi vật, bảo vật khác ta cũng không cần, chỉ cần Ngao huynh giúp ta thu thập một chút Vạn Niên Hỏa Lân Mộc, Cửu Thiên Kim Tinh, hỏa diễm cấp bậc Thiên Hỏa." Thẩm Lạc nói.

Hắn đã để Hóa Sinh Tự, Thiên Cơ Thành hỗ trợ thu thập ba loại bảo vật này, hắn cần lượng lớn ba vật này, càng nhiều người tìm càng tốt.

"Được rồi, ta sẽ phân phó xuống dưới, nhất định không làm Thẩm huynh thất vọng." Ngao Hoằng nghe vậy khẽ giật mình, không chậm trễ chút nào vỗ ngực bảo đảm.

"Vậy làm phiền rồi." Thẩm Lạc khẽ vuốt cằm.

"Ta phải thừa dịp phong ấn chưa mất đi hiệu lực, luyện hóa đoạn Tổ Long Giác này, ít thì bảy ngày, nhiều thì nửa tháng, còn xin Thẩm huynh chờ đợi mấy ngày." Ngao Hoằng nói.

Thẩm Lạc cũng không nóng nảy, sau khi nhìn thoáng qua Nhiếp Thải Châu, gật đầu đáp ứng.

Ngao Hoằng lại gấp luyện hóa Tổ Long Giác, nên vội vàng để cho thị vệ an bài chỗ ở cho ba người Thẩm Lạc, lập tức bắt đầu bế quan.

Ba người Thẩm Lạc đến biệt uyển lần trước đến Đông Hải, Ngao Hoằng sai người an bài ba khu động phủ.

Thẩm Lạc đứng trước cửa phủ, vung tay áo lên, liên tiếp thanh quang rơi vào phụ cận, thôi động mấy tầng cấm chế.

"Biểu ca, ca muốn bế quan sao?" Nhiếp Thải Châu thấy vậy, hỏi.

"Ta muốn luyện chế mấy món pháp bảo, cần phải mất mấy ngày." Thẩm Lạc nói.

"Luyện bảo? Ca muốn… Ca cứ việc an tâm luyện chế, muội hộ pháp cho ca." Nhiếp Thải Châu vừa nghĩ đã biết Thẩm Lạc muốn luyện bảo vật nào, lúc này nói.

"Hộ pháp cũng không cần, Đông Hải Long Cung này sẽ không xuất hiện nguy hiểm, ta cho Triệu Phi Kích hộ pháp đủ rồi. Tu vi của muội đã sớm đạt Chân Tiên kỳ đỉnh phong, phải khổ tu nhiều hơn, tranh thủ mau chóng tiến giai Thái Ất cảnh." Thẩm Lạc lắc đầu, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận