Đại Mộng Chủ

Chương 1363: Sắp Chết Phản Kích

Bồ Đề lão tổ vừa mới nói xong, hai tay cuốn động, thanh âm Phong Lôi đại tác.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ bí cảnh nổi lên cuồng phong, đất rung núi chuyển, ở giữa hai chân lão nứt ra một khe rãnh, không ngừng nứt toác ra hai bên, kéo dài đến dưới chân Kim Sí Đại Bằng.

Chúng yêu thấy thế kinh hãi, cả đám sợ hãi không thôi.

Kim Sí Đại Bằng cười lạnh, chân gã mãnh liệt giậm một cái, mặt đất trước mặt chìm xuống ba thước, chặn lại vết nứt kéo dài, gã mở miệng nói:

"Bồ Đề lão tổ, đến lúc này, cũng đừng làm trò đe dọa, vết thương của ngài không giả, hà tất cố gắng chống đỡ?"

"Lão phu xả thân liều mạng, liều với người... Có vẻ hơi khó khăn, nhưng tùy tiện với những kẻ khác, hẳn không vấn đề. Bất quá, nghĩ đến ngươi cũng không quan tâm tính mạng của bọn họ, cho nên nếu muốn liều mạng vẫn phải liều mạng với ngươi, đổi lấy ngươi đại đạo đoạn tuyệt, thế nào?" Bồ Đề lão tổ thong dong cười nói, nhìn giống như đang cùng người nói về một vụ mua bán.

Kim Sí Đại Bằng nghe vậy, sắc mặt ngưng lại, chăm chú suy nghĩ.

"Được, ta có thể thả những người khác đi, nhưng ngoại trừ lời nói trước đó, ngài trước tiên phải giao ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ." Sau một lát, gã mở miệng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, nhíu mày.

Trong mắt Tôn Ngộ Không lóe lên một tia dị sắc, nhìn về phía Bồ Đề lão tổ...

"Ha ha, bọn gia hỏa này, ta thật không biết mục đích của các ngươi là Thần Ma Tỉnh, hay vẫn là Sơn Hà Xã Tắc Đồ? Đáng tiếc thứ này, cho dù ta có chết, cũng không thể cho ngươi." Bồ Đề lão tổ nghe vậy, mặt lộ ý cười, chậm rãi nói.

"Vậy không còn gì để nói, ra tay đi." Sắc mặt Kim Sí Đại Bằng trầm xuống, cũng không nhiều lời nữa.

Dứt lời, thân hình gã nhảy lên cao, sau lưng đột nhiên mở ra, một đôi cánh chim che khuất thiên khung, chiếu xuống hai bóng đen thật lớn, một cỗ uy áp không gì sánh được đột nhiên từ trên cao rơi xuống.

Thẩm Lạc có thể nhìn thấy hư không phát sinh vặn vẹo, giống như bầu trời đang đè ép xuống dưới, lực lượng bàng bạc làm mọi người cảm thấy ngực cứng lại, đầu óc ong ong, không tự chủ được cúi thân xuống.

Kim Sí Đại Bằng cường đại, thời khắc này bộc lộ ra không thể nghi ngờ.

Thẩm Lạc khó khăn ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang lơ lửng trên không trung, trong mắt không có phẫn nộ, chỉ có không cam lòng.

Sau khi trở lại hiện thế, hắn đã vượt qua đủ loại khó khăn, tu hành cũng cần cù hơn trước, để nâng cao tu ti càng sớm càng tốt, khi đối mặt với địch nhân cường đại, có thể có lực đánh một trận, thật có chút chênh lệch nhưng không phải chỉ dựa vào cố gắng liền có thể san bằng.

Hắn có cảm giác tựa như có một tòa đại sơn đang đè ép lên thân thể mình, hai đầu gối nặng nề đến cực điểm, có chút chống đỡ không nổi mà nghĩ phải ngã xuống.

"Không... Ta không cam tâm!" Hai mắt Thẩm Lạc đỏ ngầu, trong lòng gào thét.

Hắn điên cuồng vận chuyển Huyền Dương Hóa Ma, không bận tâm âm dương phải chăng đã cân bằng, càng không cố kỵ sẽ hay không bị ma hóa triệt để, trên thân lân phiến lan tràn, ma thân bên trái bốc lên sát khí cuồn cuộn, một cỗ lực lượng bàng bạc từ thể nội tỏa ra.

Trên trán trái của hắn, một chiếc sừng dữ tợn màu đen đã mọc hơn ba tấc, mà vết dọc màu đỏ thẫm ở mi tâm cũng không ngừng tăng thêm, làn da huyết nhục có dấu hiệu phân liệt.

"Biểu ca..." Nhiếp Thải Châu thấy thế kinh hãi, thanh âm khô khốc.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn nàng, thần sắc tình cảm trong mắt vẫn chưa biến mất, thần trí hoàn toàn minh mẫn, nhưng ma khí trên thân ngày càng thuần túy.

Hắn lắc đầu với Nhiếp Thải Châu, từ từ đứng dậy, nâng quyền tung ra một đấm, đánh vào hư không phía trên.

"Ầm"

Nương theo tiếng oanh minh, một quyền ảnh màu đen vô cùng to lớn, được bao bọc trong một tầng ma diễm màu đen, hung hãn bay lên không trung.

Quyền ảnh màu đen đánh lên trăm trượng, giống như đụng vào một ngọn núi lớn vô hình, tốc độ càng ngày càng chậm, cho đến khi hao hết lực lượng, ầm vang vỡ nát.

Ma diễm màu đen cũng bạo liệt rơi xuống như mưa rơi.

Hư không chấn động, giống như bị đánh lui ba phần, áp lực đè lên thân mọi người, cũng theo đó nhẹ hơn ba phần.

Thân hình Kim Sí Đại Bằng hơi run rẩy, nhìn xuống Thẩm Lạc bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi.

"Xi Vưu ma khí thật tinh khiết, tiểu tử Nhân tộc này..."

Suy nghĩ một lúc, ánh mắt gã hiện lên tia sắc bén, nhấc chân đạp xuống hư không, Thẩm Lạc vừa rồi đánh tan một chút áp lực, vậy mà lại gia tăng mãnh liệt gấp đôi, một cỗ uy áp càng thêm khó chống đỡ áp bách xuống.

Bồ Đề lão tổ thấy thế, im lặng thở dài.

Lão nâng tay chậm rãi vỗ lên không trung, lập tức phía sau lưng hiện ra hào quang chói mắt ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, năm ngón tay xòe ra chống đỡ uy áp bên trên, như một gốc cổ thụ che trời, che chở mọi người bên dưới.

Thời khắc này bí thuật Huyền Dương Hóa Ma của Thẩm Lạc cũng vô pháp chống đỡ thêm, chỉ có thể cưỡng chế ma khí hồi thể, khôi phục hình người.

Mọi người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn về phía Bồ Đề lão tổ, phát hiện sắc mặt lão vô cùng tái nhợt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Hiển nhiên tư thế tự nhiên vừa rồi, bất quá là vận dụng thủ đoạn mê hoặc đối thủ.

"Lão tổ!" Mọi người đồng loạt tiến lên.

Bồ Đề lão tổ khoát tay áo, nói: "Giác Minh Giác Ngạn dùng Ma độc thực sự quá mạnh, lão phu không nên vô dụng như vậy..."

"Sư phụ, lão Tôn ta được người khai hóa, mới có thể leo núi tu tiên, đời này sống không hối hận, ta đắc thiên mà đến, hôm nay hoàn thiên mà đi, mưu cho mọi người một con đường sống." Khuôn mặt Tôn Ngộ Không vẫn như trước, vui vẻ cười nói.

"Con khỉ nhà ngươi, luôn luôn làm vi sư không yên lòng, trước mắt còn chưa đến lúc ngọc nát đá tan, vi sư vẫn còn, làm sao cũng không tới phiên ngươi." Bồ Đề lão tổ thấy thế, cũng cười nói.

"Bồ Đề lão tổ sắp chết phản kích, các ngươi có thủ đoạn cũng đừng che giấu, cùng nhau đưa lão tiền bối một đoạn." Kim Sí Đại Bằng thấy thế, cao giọng quát đám Hoa Thập Nương.

Đám Hoa Thập Nương nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt đi lên phía trước.

Chỉ thấy cổ tay Lục Nha Tượng Vương chuyển một cái, kim sắc cự thương đã nằm trong tay, Hoa Thập Nương há mồm phun, một thanh Tuyết Bạch Trường Kiếm sáng óng ánh long lanh bay ra.

Trì Vinh vẫn như cũ tay cầm thanh Hắc Bạch Cốt Kiếm, ánh mắt rơi vào trên thân Thẩm Lạc, hiện ra chút tiếc hận, nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào từ trên người hắn đạt được phương pháp hóa ma.

"Giết." Kim Sí Đại Bằng ra lệnh.

"Ầm ầm..."

Một âm thanh lôi minh nặng nề từ trên không trung nổ vang, toàn bộ bí cảnh cũng chấn động kịch liệt.

Tất cả mọi người trong bí cảnh, kể cả Kim Sí Đại Bằng và một đám yêu ma, sắc mặt đột ngột biến đổi.

Hắn ngửa đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy phía trên không trung lóe lên ánh sáng, một đạo tử sắc lôi điện vô cùng tráng kiện từ trên trời bổ xuống, đánh vào thủy tinh tráo.

"Ầm ầm"

Đạo tử sắc lôi điện thứ hai hung hãn bổ xuống, thủy tinh tráo ngay lập tức nứt ra một kẽ nứt dài trăm trượng.

Rất rõ ràng, có người ở bên ngoài đang công kích cấm chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận