Đại Mộng Chủ

Chương 1222: Chân tướng

"Không sai. Sư Vương sống qua bao tuế nguyệt, chứng kiến quá nhiều phân tranh giữa Ma tộc và các tộc, cũng biết năm đó Tam Giới hỗn chiến, khiến cho sinh linh đồ thán, lấy Xi Vưu cầm đầu thì Ma tộc phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Cho nên ngài không ủng hộ giải phong Chiến Thần điên cuồng chinh phạt này ra, ngài chỉ hy vọng tam tộc an ổn, không quấy nhiễu nhau là tốt rồi. Có thể va chạm tiểu quy mô, nhưng không nên bộc phát chiến tranh đại quy mô." Phủ Đông Lai gật đầu nói.

"Phủ huynh, ngươi có nghĩ tới hay không, chuyện lúc trước, chỉ sợ cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, lần này nghi thức phân tông gây ra hỗn loạn, nhằm vào có lẽ căn bản không phải là sư tôn của ngươi?" Thẩm Lạc nghe vậy, im lặng hồi lâu, lại mở miệng hỏi.

Phủ Đông Lai nghe vậy, đầu tiên là nao nao, nhớ tới trước đó Thẩm Lạc nói đủ loại chuyện, thần sắc lập tức trở nên kinh hoảng.

"Thẩm huynh, ngươi. . . Ngươi nói là, người sai sử Hùng Nhiễm hãm hại ta, không phải Thanh Mao Sư Vương. . . Mà là. . ." Gã nói không được nữa.

"Có lẽ ngay từ lúc đầu chúng ta đã hiểu lầm, trên nghi thức phân tông lần này, vốn bị diệt trừ cũng không phải là sư tôn của ngươi, mà là người có ý kiến không hợp với hai vị còn lại. Trước đó ta xem thái độ ứng phó của Hùng Nhiễm, hắn càng giống như mơ mơ màng màng không hiểu." Thẩm Lạc nói.

Trải qua lời hắn nói, Phủ Đông Lai cũng dần dần nhớ lại đủ thứ quái dị.

"Có phải ngươi đã sớm hoài nghi sư tôn ta không?" Phủ Đông Lai hỏi.

"Cũng không phải, chỉ là một mực có loại trực giác, cảm thấy khắp chuyện này lộ ra vẻ cổ quái và khó chịu. Lúc trước xem đủ loại phản ứng của Thanh Mao Sư Vương giúp ta cũng cố một ít chuyện. Nhưng đủ để ta vững tin, là phản ứng của ba vị đại vương lúc Lục Nha Tượng Vương bạo khởi giết người." Thẩm Lạc nói.

Phủ Đông Lai cẩn thận nhớ lại một chút, chần chừ nói:

"Lúc ấy Tượng Vương muốn giết người diệt khẩu, Sư Vương lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có sư tôn ta xuất thủ cứu giúp. . . Đây không phải chứng minh ngài vô tội sao?"

"Không biết ngươi có phát giác không, lúc ấy hư không xung quanh xuất hiện ngưng trệ ngắn ngủi, loại cảm giác này cũng không phải là đến từ Lục Nha Tượng Vương áp bách, mà là đến từ sư tôn ngươi, đó là lúc Chấn Sí Thiên Lý thi triển mới có ba động đặc thù này, điểm này ta sẽ không nhìn lầm." Thẩm Lạc nói.

"Dù thế, vậy cũng là vì vô tâm cứu ngươi mới đúng." Phủ Đông Lai nói.

"Không đúng, khoảng cách gần như vậy, lấy thực lực sư tôn ngươi, căn bản không cần thi triển thần thông này là có thể cứu ngươi. Mà lão còn cố ý lấy độn tốc cực nhanh làm động tác giả, che giấu lão thi triển bí thuật Chấn Sí Thiên Lý, điều này lộ ra rất nhiều thứ. Mà sau khi lão cứu người, tạo thành cục diện Hùng Nhiễm rơi vào phụ cận Âm Dương Nhị Khí Bình, cho nên mới có cơ hội thôi động bảo bình, đối phó ngươi ta." Thẩm Lạc lắc đầu, cũng không đồng ý nói.

Phủ Đông Lai nghe vậy, dừng bước lại, ngưng mi trầm tư.

Thẩm Lạc đi tới trước mặt gã, dừng lại, vẫy vẫy tay, ra hiệu gã cùng lên.

"Ngươi có biết trước khi Hùng Nhiễm bỏ mình đã biểu lộ ra sao không?" Phủ Đông Lai đi theo, bỗng nghe Thẩm Lạc nói tiếp.

Không đợi Phủ Đông Lai trả lời, hắn tiếp tục bổ sung:

"Thoạt đầu là đắc ý, rất nhanh biến thành kinh hãi, một khắc cuối thân hình tiêu tan thì là oán hận. Lúc ấy thân thể hắn đã tàn phá không chịu nổi gian nan xoay người, nhìn lại phương hướng không phải là Thanh Mao Sư Vương, cũng không phải Lục Nha Tượng Vương, mà chính là sư tôn ngươi."

Sắc mặt Phủ Đông Lai từ lúc đầu kinh nghi, biến thành xoắn xuýt và thống khổ.

Lý trí của gã tin tưởng lời Thẩm Lạc nói, nhưng tình cảm lại phản kháng, không muốn tiếp nhận sự thật này.

"Cho nên ta bị Hùng Nhiễm huyết tế phong ấn vào trong Âm Dương Nhị Khí Bình cũng không kỳ quái, bởi vì Hùng Nhiễm tự cho là người khác dạy hắn bí thuật thôi động Âm Dương Nhị Khí Bình, trên thực tế hắn học được chính là huyết tế phong ấn thuật. Thứ đó vốn dùng để đối phó Thanh Mao Sư Vương, chỉ là cuối cùng lại rơi vào trên người của ta." Thẩm Lạc chậm rãi nói.

Trong nháy mắt, Phủ Đông Lai đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

"Sư tôn vì sao làm như vậy? Rõ ràng kế hoạch khôi phục Ma Tổ đã thất bại, Tam Giới các tộc cũng đã kết minh chung sống, ngài làm vậy để làm gì?" Phủ Đông Lai không biết là đang hỏi Thẩm Lạc, hay là đang hỏi mình.

Bất quá đáp án rõ ràng, Ma tộc cũng không chân chính từ bỏ khôi phục Xi Vưu.

"Tên Nhân tộc này, không chỉ thể chất cổ quái, xem ra đầu não cũng cực kỳ tốt, Tam đệ quả nhiên nói rất đúng, không thể thả ngươi còn sống rời đi." Lúc này, một trận cười lạnh từ phía trước vang lên.

Một đạo thân ảnh thân mang ngân giáp từ trong rừng rậm phía trước đi ra, ngăn cản đường đi hai người.

Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai đều kinh hãi, lúc trước bọn hắn ai cũng không có phát hiện tung tích Lục Nha Tượng Vương.

Hai người đứng sóng vai, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Các ngươi đang nhìn cái gì, bản vương tự mình xuất thủ giết các ngươi còn chưa đủ sao? Yên tâm đi, yêu binh trong vòng phương viên trăm dặm đã bị điều đi, nơi này chính là nơi táng thân của các ngươi." Lục Nha Tượng Vương cau mày nói.

"Ở chỗ này động thủ, ngươi không sợ dẫn tới chú ý của Thanh Mao Sư Vương sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Yên tâm, hắn chưa kịp tới, các ngươi đã chết rồi. Xét thấy ngươi lúc trước có thể từ trong Âm Dương Nhị Khí Bình còn sống bốn mươi chín ngày, đại ca hắn cũng đồng ý thừa dịp lúc ngươi nhỏ yếu xử lý ngươi, không cho ngươi cơ hội tiếp tục trưởng thành." Lục Nha Tượng Vương nói.

Trong khi nói chuyện, y vung tay lên, một đạo quang mang màu bạc từ trong tay bắn ra, bay đến hư không cao hơn trăm trượng trên đỉnh đầu ba người, lúc này hóa thành một tầng ánh sáng màu bạc bán cầu bao phủ xuống, bao bọn hắn vào trong đó.

Thẩm Lạc cơ hồ không chần chừ chút nào, truyền âm với Phủ Đông Lai: "Nắm chặt ta."

Hắn vừa dứt lời, phía trước bỗng nhiên có một cỗ cương khí cường đại bộc phát, mấy chục đạo ngân quang loạn nhận bay ra, ở trong hư không tùy ý giao thoa, cuốn theo ma khí cường đại, chém xuống phía Thẩm Lạc, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Hai tay Thẩm Lạc kim sáng lên kim ngân quang mang, nhưng căn bản không kịp thi triển Chấn Sí Thiên Lý.

Phủ Đông Lai thấy thế nổi giận gầm lên một tiếng, muốn tiến lên ngăn trở công kích, lại bị Thẩm Lạc bắt lấy bả vai kéo ra sau một cái, bảo vệ phía sau mình.

Lúc này Lục Nha Tượng Vương bạo phát ra khí tức thình lình là Chân Tiên hậu kỳ, lấy thể phách Phủ Đông Lai căn bản không chịu nổi, sẽ mất mạng.

Chỉ thấy quanh thân Thẩm Lạc lóe lên, một kiện ma giáp tổn hại nghiêm trọng nổi lên, hắn toàn lực thôi động, bộc phát ra một trận quang mang đen nhánh.

Quang nhận màu bạc chém lên Cửu Lê Ma Giáp, ma giáp lúc này tự vận chuyển, bắt đầu hấp thu ma khí cuồn cuộn bám vào trên quang nhận.

Chỉ trong nháy mắt, trên ma giáp truyền đến thanh âm xé vải.

"Xùy" một tiếng vang lên.

Cửu Lê Ma Giáp bị tàn phá lập tức xé rách thành bảy, tám phiến, từ trên thân Thẩm Lạc nứt toác ra.

Thẩm Lạc bị trọng kích, "Ầm" một tiếng bay ngược ra sau.

Thân hình của hắn liên tiếp đụng gãy mười mấy cây cổ thụ mới ngừng lại.

"Thẩm huynh."

Phủ Đông Lai cuống quít quát to một tiếng, vội vàng đuổi tới hắn.

"Chỉ là tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, cũng dám châu chấu đá xe? Thật là không biết lượng sức, muốn chết." Lục Nha Tượng Vương nhanh chân bước tới hướng hai người Phủ Đông Lai.

Lúc này, phía dưới cây gãy, một tiếng ho nhẹ truyền ra.

"Khụ khụ, quả nhiên vẫn kém quá xa. . ." Một tiếng thở dài truyền đến, tay Thẩm Lạc vịn cây gãy, chậm rãi đứng lên.

Trước ngực hắn, áo quần rách nát không chịu nổi, bên trong ẩn ẩn có vết máu chảy ra.

"Thẩm huynh. . ." Phủ Đông Lai thấy thế, kinh hỉ hét to một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận