Đại Mộng Chủ

Chương 2028: Hài cốt màu máu

Xi Vưu nhăn mày lại, trên thân phun trào hắc khí, toàn thân hóa thành một hư ảnh màu đen, hướng bên ngoài trận bỏ chạy, những xiềng xích màu vàng đâm xuyên qua thân thể của gã, tựa hồ không ảnh hưởng gã bao nhiêu.

Thấy Xi Vưu biến thành hư ảnh sắp chạy khỏi đại trận, một đạo bạch quang lóe lên xuất hiện phía trước gã, hiển hiện pháp bảo Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn của Viên Thiên Cương.

Xi Vưu rất kiêng kị lực lượng thời gian bên trong bảo vật này, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện biến thành hơn mười đạo tàn ảnh, từ bốn phương tám hướng bắn đi, căn bản khó mà phân biệt chân thân thật sự của gã.

Nhưng mà Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn phản ứng còn nhanh hơn, dùng tốc độ khó mà tin nổi cấp tốc chuyển động, vòng sáng màu trắng làm thời gian ngưng đọng từ đó lan tràn, trong nháy mắt bao phủ đám phân thân vào trong.

Trong phạm vi bạch quang bao phủ, hết thảy sự vật ngưng đọng, đám phân thân của Xi Vưu cũng như thế.

Phật Tổ Như Lai, Hạo Thiên Thượng Đế thấy vậy vui mừng, tiếp tục khu động đại trận, lần nữa bao phủ hơn mười đạo tàn ảnh của Xi Vưu vào bên trong.

Viên Thiên Cương thấy vậy, một tay bấm niệm pháp quyết, điểm chỉ hướng Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn.

Bạch quang trên bảo vật này chợt tiêu tán, Viên Thiên Cương "Oa" Một tiếng phun một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Y có thể thi triển thần thông ngưng đọng thời gian và thần thông gia tốc thời gian, nhưng không phải vì y nắm giữ pháp tắc thời gian, mà vì Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn, hai môn thần thông thời gian này khắc sâu bên trong bảo vật này.

Bởi Viên Thiên Cương không lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, nên mỗi lần sử dụng hai môn thần thông thời gian này, y phải trả giá cực kì nặng nề, vừa rồi y đồng thời thi triển thần thông ngưng đọng thời gian và thần thông gia tốc thời gian, lực cắn trả khó mà ngăn cản.

Vòng sáng màu trắng tiêu tán, xiềng xích màu vàng xung quanh lập tức như điện bắn đến, đâm xuyên thân thể Xi Vưu.

Đám phân thân bị xiềng xích đâm xuyên tiêu tán, một nơi nào đó trong hư không bản thể Xi Vưu hiển hiện, thân thể của gã bị hơn mười đạo xiềng xích màu vàng đâm xuyên, đã khôi phục thực thể.

Mi tâm Phật Tổ Như Lai chớp động kim quang, giống như một mặt trời nhỏ chói mắt.

Đây là thần thông "Phật Mục" Của Phật môn, có thể nhìn thấu triệt tam giới, tu luyện tới cảnh giới viên mãn thậm chí có thể nhìn thấy tương lai quá khứ, Phật Tổ Như Lai dùng thần thông này nhìn thấu chân thân của Xi Vưu.

Phật tổ bấm niệm pháp quyết điểm chỉ, những xiềng xích màu vàng khác nhanh chóng lao đến, quấn quanh thân thể Xi Vưu.

Một cỗ lực lượng giam cầm cường đại hơn trước gấp mấy lần đánh tới, thần sắc Xi Vưu trầm xuống, một cánh tay đại phóng ma quang, chợt tránh thoát xiềng xích màu vàng trói buộc, hung hăng vỗ xuống đại trận.

Một cự chưởng đen nhánh lớn gần mẫu hiển hiện trong hư không, hung hăng đánh xuống.

"Ầm" Một tiếng vang đất rung núi chuyển, bề mặt đại trận lõm xuống một lổ lớn, trên mặt đất nơi đó cũng trống rỗng xuất hiện một hố sâu to lớn, nhưng Huyền Hoàng Vô Cực Trận lại không hư hao chút nào.

Bốn Thiên Tôn toạ trấn, hoàn toàn kích phát uy lực chân chính của Huyền Hoàng Vô Cực Trận, Xi Vưu muốn rung chuyển trận này, đã không còn dễ dàng.

Phật Tổ Như Lai, Hạo Thiên Thượng Đế, Trấn Nguyên Tử không dám buông lỏng chút nào, vẫn toàn lực hành động, Viên Thiên Cương cũng ráng chống đỡ thân thể, duy trì trận pháp.

Giữa không trung tiếng nổ lớn ầm ầm, vô số cự mộc màu xanh, cự kiếm màu vàng, xích hồng kiêu dương lần nữa xuất hiện giữa không trung, bất quá lần này còn nhiều hơn vài toà sơn phong màu vàng, tản mát pháp tắc mậu thổ khổng lồ.

Bốn cỗ lực lượng pháp tắc chồng lên dung hợp lại với nhau, một cỗ lực lượng giam cầm đáng sợ cường đại hơn trước gấp mười lần, từ trên không trung giáng xuống.

Khu vực bên trong đại trận, vang vọng âm thanh ầm ầm không ngừng, thiên địa tựa hồ vì đó chấn động.

Ngay cả đại năng như Xi Vưu, cũng bị giam cầm không cách nào động đậy.

"Phong!"

Bốn người đồng thời quát khẽ, thúc giục cấm chế phong ấn của Huyền Hoàng Vô Cực Trận.

Vô số kim quang từ trong hư không thẩm thấu hiển hiện, hội tụ xung quanh Xi Vưu, trong chớp mắt hình thành một khối thủy tinh màu vàng lớn vài chục trượng, phong ấn Xi Vưu trong đó, thoạt nhìn giống như ruồi nhặng bênh trong hổ phách.

Kim quang liên tục không ngừng hội tụ, thủy tinh màu vàng nhanh chóng biến lớn.

"Coi như đủ bốn tên Thiên Tôn, thì có thể phong ấn bản tọa sao? Si tâm vọng tưởng, các ngươi còn kém xa lắm!" Bên trong thủy tinh màu vàng, Xi Vưu tức giận hừ một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Đầu của gã, lưng, hai tay, chân trái, năm nơi trên cơ thể đại phóng huyết quang, riêng phần mình bắn xuất năm huyết sắc quang trụ, xuyên thấu phong ấn thủy tinh màu vàng, rơi xuống mặt đất.

Phật Tổ Như Lai, Hạo Thiên Thượng Đế, Trấn Nguyên Tử thấy vậy thất kinh, không biết Xi Vưu đang thi triển loại thần thông nào, ba người không khỏi nhìn sang Viên Thiên Cương.

Viên Thiên Cương cũng không biết Xi Vưu muốn thi triển thủ đoạn nào, đang muốn nỗ lực bấm quẻ bói toán, thì mặt đất bên dưới đột nhiên rạn nứt, năm bộ hài cốt màu máu khổng lồ từ trong lòng đất trồi lên.

Mỗi một bộ hài cốt to khoảng mười trượng, khí tức thập phần lớn, giống Xi Vưu đến mấy phần, càng nhiều hơn một cỗ hung lệ, phảng phất như oan hồn từ Địa Phủ phục sinh.

Bốn người Viên Thiên Cương chưa từng thấy qua loại dị vật như vậy, bất quá bốn người bọn họ thân kinh bách chiến, một bên tiếp tục trấn áp Xi Vưu, một bên xuất thủ ngăn cản năm bộ hài cốt, không cho bọn chúng quấy rối.

"Chỉ Địa Vi Cương!" Tay phải Trấn Nguyên Tử hiện lên hoàng mang, bấm tay điểm xuống mặt đất.

Đại địa trải dài hơn mười dặm nổi lên ánh vàng, trong nháy mắt trở nên cứng rắn như sắt thép, hai chân của năm bộ hài cốt màu máu vẫn đứng trong đất, chưa hoàn toàn rời khỏi lòng đất, thân thể khổng lồ lập tức bị mặt đất giữ chặt, không cách nào tránh thoát.

Hạo Thiên Thượng Đế nhẹ lắc cánh tay, một đạo kim ảnh rời khỏi tay, trong nháy mắt bay đến hư không bên trên năm bộ hài cốt, bên trong kim ảnh hiển hiện một chiến chùy màu vàng, trên chùy còn điêu khắc hai chữ "Toái Tịch", hẳn là tên của chùy này.

Cán chùy dài màu đỏ sậm, nối với một quả chùy tương tự đầu rồng, trong lúc vung vẩy phát vang âm thanh sắt thép va chạm, tản mát khí tức chí dương chí cương, lóe lên biến thành cự chùy to lớn như cung điện, hung hăng đánh xuống năm bộ hài cốt.

"Ầm" Một tiếng vang thật lớn, năm bộ hài cốt ứng thanh bạo liệt, hóa thành vô số mảnh xương vỡ, tản mát khắp nơi.

Xi Vưu thấy vậy cười lạnh, tựa hồ không thèm quan tâm chút nào, vẫn như cũ thôi động huyết quang, không ngừng rót xuống mặt đất.

Tiếng vang như sấm rền liên tiếp từ trong lòng đất truyền lên, tựa hồ có đồ vật không ngừng xung đột mặt đất, muốn phá đất mà lên.

Trấn Nguyên Tử nhanh chóng tụng đọc chú ngữ, đầu ngón tay bắn xuất một đạo hoàng quang thô to, gia tăng uy lực thần thông 'Chỉ Địa Vi Cương'. Nhưng ngay lúc này, năm bộ hài cốt biến thành mảnh xương vỡ đột nhiên hòa tan, hóa thành huyết dịch, trong chớp mắt ăn mòn hoàng quang trên mặt đất thủng trăm ngàn lỗ, thần thông Chỉ Địa Vi Cương theo đó bị phá.

Một tiếng vang thật lớn từ lòng đất truyền đến, mặt đất triệt để rạn nứt, từng bộ hài cốt màu máu nhanh chóng từ vết nứt trồi lên, có đến bảy mươi sáu bộ hài cốt.

Bảy mươi sáu bộ hài cốt to lớn vừa xuất hiện, đã bay nhào đến trận pháp Huyền Hoàng Vô Cực Trận trên không trung.

Không chỉ như thế, đám huyết dịch trên mặt đất đang ngưng tụ lại, trong nháy mắt hóa thành năm huyết ảnh, sau đó lóe lên biến thành năm bộ hài cốt màu máu, nhìn bộ dáng cũng không bị tổn thương bao nhiêu, bọn chúng cũng vọt tới Huyền Hoàng Vô Cực Trận.

Bốn người Viên Thiên Cương cả kinh, vội vàng xuất thủ ngăn cản.

Những bộ hài cốt màu máu này, khí tức thua xa đám người Trấn Nguyên Tử, Viên Thiên Cương, không đáng lo lắng, nhưng tám mươi mốt bộ hài cốt đồng loạt xuất thủ, bốn người Viên Thiên Cương cũng ngăn cản không kịp, hơn phân nửa đám hài cốt đã lao đến gần Huyền Hoàng Vô Cực Trận, bọn chúng huy động cốt trảo màu máu chộp vào các nơi trên đại trận.

Huyền Hoàng Vô Cực Trận một đại trận pháp tuyệt thế, một khi đại trận vận chuyển, bên trong pháp trận tự thành một giới, từ bên trong giới này phá trận, cực kỳ khó khăn.

Nhưng khi phá trận từ bên ngoài, tự nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận