Đại Mộng Chủ

Chương 1508: Đoạt vị

Bọn Phúc trưởng lão nhìn Cơ Quan thành cùng tư thế mấy người phía trên, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc, truyền âm trao đổi với nhau một phen, sau đó Vô Danh trưởng lão tiến lên hỏi.

"Các hạ là người nào, vì sao lấy cờ hiệu Thiên Cơ thành chúng ta, không đưa bái thiếp đã đến cửa?" Vô Danh trưởng lão tìm từ ngữ thích hợp, mở miệng hỏi.

Nam tử cương nghị cầm đầu quét nhìn mấy người, mở miệng nói: "Ta chính là Xa Thanh Thiên, truyền nhân Thiên Cơ thành, tự nhiên phải lấy cờ hiệu Thiên Cơ thành."

"Xa Thanh Thiên?" Mọi người đều sững sờ, chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

"Xa đạo hữu không biết là cao đồ của vị trưởng lão nào?" Vô Danh trưởng lão còn tưởng gã là đệ tử của vị trưởng lão Thiên Cơ thành nào rời đi rồi nhận đệ tử.

"Hỗn trướng, chủ nhân nhà ta chính là Thiên Cơ thành chính thống, há lại thụ nghiệp trưởng lão nào? Ai có tư cách này?" Lão ẩu tóc trắng bên cạnh Xa Thanh Thiên lập tức giận dữ, quải trượng trong tay trùng điệp gõ xuống, cả giận nói.

Cái gì gọi là Thiên Cơ thành chính thống? Thiên Cơ thành bọn họ một mực kéo dài tới nay, truyền thừa có thứ tự, chưa từng nghe qua cái gì chính thống hay không chính thống.

"Xem ra Thiên Cơ thành đã quên dòng họ ta từ lâu. . ." Xa Thanh Thiên suy nghĩ một chút, không khỏi cảm khái nói.

Tất cả trưởng lão Thiên Cơ thành bị làm cho nói nhăng nói cuội, Phúc trưởng lão luôn luôn không thể trầm ổn, rốt cuộc bị những người kia cố lộng huyền hư làm cho tâm phiền, nhịn không được tính lên tiếng mắng chửi người.

Vô Danh trưởng lão bên cạnh giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng cản lại.

"Đạo hữu nói họ 'Xa', chính là xuất từ sơ đại thành chủ Thiên Cơ thành Xa Viên nhất mạch?" Vô Danh trưởng lão hỏi.

Lời này vừa ra, Phúc trưởng lão đã muốn động tay chân ngây ngẩn cả người. Man Phách trưởng lão bên cạnh không sai biệt lắm sắp chửi mẹ cũng ngẩn ra, Mạc Vong trưởng lão cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía những người kia.

Tổ sư sáng phái Thiên Cơ thành tên là "Xa Viên", chính là người nổi bật cùng thế hệ lúc yển thuật mới thành lập, đã từng đối kháng trong cuộc chiến ma hoạn Xi Vưu lập xuống công lao hãn mã.

Về sau cũng vì vết thương cũ tái phát, bất hạnh binh giải chuyển thế.

Bởi vì lúc qua đời quá mức vội vàng, cũng không kịp chọn nhân tuyển thành chủ Thiên Cơ thành đời sau, dẫn đến Thiên Cơ thành xuất hiện giai đoạn hỗn loạn ngắn ngủi.

Con một của gã là Xa Mặc Lân có tạo nghệ yển thuật cực cao, vốn muốn kế thừa chức thành chủ của phụ thân, nhưng trong môn có một người khác càng thêm ưu tú, lại được nhiều người ủng hộ, đó chính là sư phụ Tiểu Phu Tử Tu Vân Tử chân nhân.

Về sau tranh đoạt chức thành chủ, Xa Mặc Lân thất bại, gã dẫn gia quyến rời Thiên Cơ thành, từ đó mai danh ẩn tích, không còn nửa điểm tin tức.

Việc này một mực là bí mật phủ bụi của Thiên Cơ thành, cơ hồ đa phần hậu bối đệ tử, thậm chí Yển Vô Sư cũng không biết được.

Chẳng ai ngờ rằng, hôm nay hậu nhân Xa Mặc Lân lại quay về Thiên Cơ thành.

"Ngươi thật sự là hậu nhân Xa Viên tổ sư sao?" Vô Danh trưởng lão hỏi.

Xa Thanh Thiên nghe vậy, cũng không nói nhảm, đưa tay ném qua một lệnh bài mặc ngọc màu xanh đen.

Vô Danh trưởng lão lập tức đón lấy, mấy vị trưởng lão còn lại cũng đều nhao nhao bu lại, cẩn thận xem xét.

Chỉ thấy trên lệnh bài mặc ngọc tuyên khắc hai chữ thượng cổ "Thiên Cơ", phía sau còn trang trí lôi văn, nhìn có chút thô kệch, nhưng làm cho tâm thần mấy người Vô Danh trưởng lão không khỏi xiết chặt.

"Ồ, thật đúng là Mặc Ngọc Thiên Cơ Lệnh, giống như đúc khối của thành chủ." Phúc trưởng lão líu lưỡi nói.

"Xem ra đúng là truyền nhân tổ sư trở về, chỉ là nhìn điệu bộ này, làm sao có bộ dáng kẻ đến bất thiện vậy." Vô Danh trưởng lão truyền âm cho mấy người khác.

"Trước mắt thành chủ còn đang bế quan, chúng ta phải cẩn thận ứng đối." Mạc Vong trưởng lão trầm ngâm nói.

Mấy người truyền âm nói chuyện với nhau một phen, sau đó Vô Danh trưởng lão trả lại Mặc Ngọc Thiên Cơ Lệnh.

"Mấy vị đạo hữu là đồng môn, không bằng trước đi phủ thành chủ một lần, như thế nào?" Vô Danh trưởng lão mở miệng nói.

"Chư vị không cần phải khách khí, chúng ta đến đây không phải làm khách, huống hồ về Thiên Cơ thành nhà mình, cũng không nói tới làm khách." Thần sắc Xa Thanh Thiên lạnh nhạt, mở miệng nói.

"Lời ấy cũng không sai, nhưng không biết rốt cuộc mấy vị đến đây là vì chuyện gì?" Vô Danh trưởng lão nhíu nhíu mày, hỏi.

"Ngươi là thành chủ Thiên Cơ thành bây giờ?" Xa Thanh Thiên hỏi.

"Cũng không phải, mấy người tại hạ chính là trưởng lão chủ sự Thiên Cơ thành." Vô Danh trưởng lão trả lời.

"Vậy các ngươi nói thành chủ đi ra nói chuyện, các ngươi chỉ là một đám chủ sự trưởng lão, không xứng nói chuyện với chủ nhân nhà ta." Lão ẩu tóc trắng kia mở miệng lần nữa.

"Ha ha, muốn ta cho ngươi mặt mũi đúng không?" Phúc trưởng lão lập tức giận dữ.

Man Phách trưởng lão cũng râu ria vểnh lên, hiển nhiên đã chuẩn bị động thủ chiêu đãi bọn ác khách này.

Vẫn như cũ là Vô Danh trưởng lão đưa tay nhấn xuống, tiếp tục nói: "Không phải là thành chủ đại nhân không chịu hiện thân, mà là hiện nay ngài đang bế quan khẩn yếu, không cách nào hiện thân."

"Loại thời điểm này, cũng đừng đóng hay bế cái gì, còn không tranh thủ thời gian. . ."

"Dư ma ma."

Xa Thanh Thiên khẽ gọi một tiếng, lão ẩu tóc trắng lập tức ngậm miệng lại.

"Nếu thành chủ đang bế quan, nói với các ngươi cũng không sao. Lần này ta trở về Thiên Cơ thành không vì cái gì khác, cũng chỉ là cầm lại đồ vật tiên tổ ta bị mất đi thôi." Xa Thanh Thiên nói.

Đồ vật tiên tổ gã mất đi, tự nhiên chính là chức thành chủ Thiên Cơ thành.

Nghe bọn gã nói đúng là muốn đoạt lại chức thành chủ, Man Phách trưởng lão lập tức nhịn không được, cả giận nói: "Chỉ bằng mấy người cá chết tôm nát các ngươi, cũng dám ngấp nghé chức thành chủ? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính mình?"

Lời vừa nói ra, lão ẩu tóc trắng giận dữ đầu tiên, chỉ là còn không đợi lão có hành động gì, tên nam tử xấu xí bên cạnh, vậy mà đã kéo quần lên, huy sái đái xuống dưới.

Bọn đệ tử trong thành phía dưới né tránh không kịp, bị ngâm một thân nước tiểu, tao khí trùng thiên.

Đây đúng là thập phần khiêu khích, không chỉ vượt ra khỏi mấy người Phúc trưởng lão dự đoán, ngay cả Dư ma ma kia cũng ngây ngẩn cả người, ngược lại thiếu nữ mặt tròn bên cạnh cáu giận nói: "Hậu Sơn, ngươi làm gì vậy? Quá thô lỗ đi . . ."

"Hắc hắc, Thanh Hồ, cái này đừng trách ta nha. Bọn hắn nói đi tiểu, thì ta chiếu cố, bọn hắn nhìn như cũng không có gì ghê gớm. Thiên Cơ thành này bọn hắn làm chủ được, chủ nhân nhà ta tự nhiên cũng làm được." Nam tử thấp bé được gọi là Hậu Sơn cười hắc hắc nói.

"Hậu Sơn, nơi này là Thiên Cơ thành, do tiên tổ ta lập nên, ngươi có hành vi này, về sau tự đi lãnh phạt." Xa Thanh Thiên liếc mắt nhìn gã, nói.

"Vâng." Hậu Sơn nghe vậy, ý cười biến mất, vẻ mặt cầu xin nói.

Nam tử xấu xí khôi ngô bên cạnh không nói gì, chỉ cười "Ha ha", nhìn lại có mấy phần chất phác.

"Xích Man Nhi, ngươi cười cái gì." Khoé miệng Hậu Sơn kéo một cái, không khỏi cả giận nói.

Nam tử xấu xí nghe vậy, lập tức ngưng cười, miệng rộng vẫn còn rung rung.

Nhìn một màn trước mắt, mấy người Vô Danh trưởng lão căn bản không thể cười nổi, sắc mặt mọi người ở đây cũng khó coi không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận