Đại Mộng Chủ

Chương 1148: Ăn no nê

Thẩm Lạc làm biếng so đo với lão giả râu ngắn này, mang theo Vu Man Nhi đi tới bên bờ, đám người vây xem lập tức nhường ra một con đường cho bọn hắn.

Vu Man Nhi cố ý xụ mặt, làm ra bộ dạng lạnh lùng.

Nhưng lúc đi ra khỏi trong đám người vây quanh, vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Lạc vung tay lên, trong con mắt sợ hãi thán phục và cực kỳ hâm mộ của đám người, hắn gọi ra một chiếc phi thuyền, mang theo Vu Man Nhi nhảy lên.

Đang muốn xuất phát, Vu Man Nhi bỗng nhiên kêu một tiếng: "Thẩm đại ca, chờ một chút."

Nói xong, nàng dựng thẳng cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngó sen lên, nhẹ nhàng khoát khoát cổ tay, chuông bạc đeo trên cổ tay phát ra một chuỗi thanh âm dễ nghe.

Ngay sau đó, bỗng nghe thanh niên trên bờ hét thảm một tiếng.

Dưới mí mắt gã có một con côn trùng lớn chừng hạt gạo cắn nát làn da, từ bên trong chui ra.

"Cổ trùng, là cổ trùng. . ."

Không biết là ai hô lớn một tiếng, đám người vây quanh nơi đó lập tức chạy ra tứ phía.

Trong đó, không ít tuỳ tùng quẳng thanh niên xuống đất giẫm đạp qua người lão giả, khiến cả hai kêu la không ngừng.

Bất quá, cổ trùng kia tựa hồ không có hứng thú với đám người, chui ra khỏi mí mắt nam tử xong, liền mở ra đôi cánh trong suốt, bay lên cao, rất nhanh biến mất trên không trung.

Thẩm Lạc thấy một con tiểu trùng trong suốt từ giữa không trung bay xuống, bò vào trong một cái túi vải nhỏ bên hông Vu Man Nhi.

"Tốt, đi thôi." Vu Man Nhi cười ngòn ngọt.

Thẩm Lạc thôi động phi thuyền, bay sát mặt nước đầm lầy tiến về phía trước.

Vân Mộng trạch có diện tích cực lớn, cơ hồ không khác vùng biển, ở trong đa phần bị thuỷ vực sâu hoặc cạn bao trùm, ở giữa ít có khu vực khô ráo, càng nhiều hơn là vũng bùn nát nhừ.

Mà chướng khí nơi này cũng hết sức kỳ lạ, phần lớn phân bố cách xa mặt đất mấy chục đến hơn trăm trượng trên không, đa phần độc tính chướng khí cũng không quá mạnh, nhưng ở trong này lâu thân thể sẽ bị nguy hại.

Trên không trung trăm trượng, trừ cực ít vòng xoáy độc chướng rải rác, chính là vạn dặm trời quang, chỉ cần lưu tâm không bị cuốn vào trong vòng xoáy độc chướng, sẽ không có gì trở ngại.

Nhưng nếu bay trên không trung như vậy, phía dưới có tầng chướng khí cách trở, không thể thấy rõ cảnh tượng trong đầm lầy, như vậy đám người đến Vân Mộng trạch tìm kiếm cơ duyên tự nhiên cũng không thể làm.

Cho nên phần lớn người vẫn lựa chọn như Thẩm Lạc lúc này, để phi thuyền treo cao trên không hơn mười trượng, khống chế phi hành.

Phi thuyền bình ổn phi hành, ven đường chướng khí không hiện, bốn phía ngoài mùi tanh ẩm ướt, cũng không có dị dạng gì, nhìn không khác những chiểu trạch nơi khác.

Diệp Linh Tinh Mị kia đứng trên đầu vai Vu Man Nhi, có chút xao động đi tới đi lui, tựa hồ lo lắng hai người sao không làm tròn lời hứa, thả nó rời đi?

"Đừng gấp, nơi này cách bờ quá gần, dù thả ngươi rời đi, chỉ sợ cũng rất nhanh gặp phải những người khác, với tình trạng của ngươi bây giờ, khó đảm bảo sẽ không bị bắt lại." Vu Man Nhi thấy thế, an ủi.

Nghe nàng nói, Diệp Linh Tinh Mị tựa hồ nghĩ thông, rất nhanh yên tĩnh lại.

Vu Man Nhi nâng lên một chưởng, đưa đến trước người, trong miệng vang lên một trận ngâm xướng nhỏ.

Theo tiếng nói không linh của nàng vang lên, trên thân nàng bắt đầu không ngừng có cỗ ánh sáng màu xanh đậm từ bốn phía ngưng tụ tới, dần dần tụ tập trong lòng bàn tay nàng.

Trong lòng bàn tay nàng thoáng lõm xuống, lục quang hội tụ lại nơi đó, dần dần ngưng tụ ra một giọt chất lỏng màu xanh biếc.

"Linh khí thật nồng đậm nha . . ." Thẩm Lạc thấy thế, không khỏi nói.

Vu Man Nhi nghe vậy cười một tiếng, ngừng ngâm xướng, quang mang trên người cũng dần dần tán đi.

"Diệp Linh Tinh Mị mặc dù trời sinh có thể tu hành, bất quá ngày thường cũng cần ăn tia nắng ban mai, uống sương mai, tắm ánh trăng, mới có thể duy trì sinh cơ. Lúc trước tiểu nhị kia nói nàng sống không quá ba ngày, mặc dù cũng không chuẩn xác, nhưng nếu tiếp tục nữa, tình huống xác thực không ổn." Nàng vừa giải thích, vừa đưa bàn tay đến trước người tinh mị.

Diệp Linh Tinh Mị thấy thế, hiển nhiên có chút khó tin, trong lúc nhất thời đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

"Uống nhanh đi, ngươi chắc là đói muốn chết rồi?" Vu Man Nhi nói.

Diệp Linh Tinh Mị do dự một lát, vẫn rơi vào trên bàn tay nàng, nằm sấp xuống uống giọt lục dịch xanh tươi kia.

Theo lục dịch trên lòng bàn tay Vu Man Nhi bị uống sạch, trên thân Diệp Linh Tinh Mị bắt đầu có một tầng ánh sáng màu xanh biếc nhẹ nhàng vờn quanh, chỉ chốc lát sau hóa thành điểm điểm tinh mang, dung nhập vào thể nội nó.

Thân thể Diệp Linh Tinh Mị không tự chủ được giãn ra mấy phần, cánh lông vũ trong suốt phía sau cũng mở rộng ra, nhẹ bay múa trên lòng bàn tay Vu Man Nhi, tư thái ưu nhã nhẹ nhàng, tràn đầy linh động mỹ cảm.

Thẩm Lạc thấy thế, tay vung lên, một đạo pháp lực đánh vào trên xiềng xích mỏng manh ở mắt cá chân buộc tinh mị.

"Rắc" một tiếng vang nhỏ, xiềng xích chợt mở ra.

Diệp Linh Tinh Mị thấy thế, bay múa lên nhưng động tác không khỏi trì trệ, có chút khó tin nhìn về phía Thẩm Lạc.

Nó tự nhiên sinh ra cảm giác thân cận với Vu Man Nhi, nhưng đối với Thẩm Lạc lại không có, thậm chí ở trên người hắn cảm ứng được một loại khí tức làm nó sợ hãi và chán ghét.

Cho nên, trong lòng của nó một mực sinh ra phòng bị, nhưng không ngờ, Thẩm Lạc lại dễ như trở bàn tay thả nó ra.

Bất quá, chỉ do dự một lát, Diệp Linh Tinh Mị liền nhanh chóng vỗ cánh, thân hình trong nháy mắt cất cao, ở trên không trung lưu lại một đạo quang ngấn màu xanh lá, đảo mắt đã biến mất không thấy.

Thẩm Lạc thấy thế, thần tình lạnh nhạt, không cảm thấy bất ngờ chút nào.

"Thân thể của nó còn chưa phục hồi như cũ, cứ đi như thế, không sao chứ. . ." Ngược lại Vu Man Nhi nhìn nó biến mất, có chút lo lắng lẩm bẩm.

"Tinh mị vốn thiện ở bay lượn và ẩn nấp, đã bị bắt một lần, về sau hẳn là nó sẽ cẩn thận, không cần quá lo lắng." Thẩm Lạc cười nói.

Vu Man Nhi nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

. . .

Vừa mới tiến vào Vân Mộng trạch, bờ hồ xa xa còn thấy được, tạm thời chưa xảy ra tình huống không thể phân rõ phương hướng.

Thẩm Lạc khống chế phi thuyền, một đường bay vào chỗ sâu đầm lầy.

Ven đường thuỷ vực khoáng đạt, ngẫu nhiên có thể thấy được tốp năm tốp ba phù đảo do nước bồi đắp lộ ra, phía trên có chim chóc nghỉ lại, nhìn không khác quá nhiều so với đầm nước bên ngoài.

Bay vào phía trong hơn mười dặm, trên mặt nước dần dần nổi lên sương mù, độ ẩm không lớn, cũng không có độc tính gì, đi thuyền trong đó, tựa như trong sương mù bao phủ ngày xuân, tràn đầy khí tức ướt át hơi lạnh

Hai người Thẩm Lạc cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Màu sắc thuỷ vực phía trước dần dần đậm hơn, cây cỏ sinh trưởng trong nước cũng biến thành rậm rạp hơn.

Đúng lúc này, Thẩm Lạc bỗng nhiên liếc thấy cây rong trên mặt nước đột nhiên từ mặt nước bốc lên, từ đó lộ ra hai con mắt to tròn trịa, tràn đầy cảnh giác dò xét bọn hắn.

Thẩm Lạc chỉ nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý tới.

"Đó là Oa Linh Tinh Quái, là loài nhát gan cẩn thận nhất." Vu Man Nhi cười nói một câu.

"Man Nhi cô nương, ta một mực không phân biệt rõ, tinh quái và tinh mị khác nhau chỗ nào?" Thẩm Lạc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận