Đại Mộng Chủ

Chương 1305: Thuận đường làm

"Những sinh hồn này là thần hồn bách tính bình thường, cũng không cường đại, nhưng số lượng lại không ít, là lúc đồ thành diệt quốc thu thập được, năm đó Lang Hạ quốc hủy diệt là do ngươi làm!" Thẩm Lạc thấy vậy đột nhiên nhớ lại bản chép tay của đệ tử Thiên Cơ thành lúc trước, giật mình quát.

"Chuyện Lang Hạ quốc? Quỷ Yển, ngươi vì để cho Ngoạn Ngẫu Thành tiến giai, lại đồ diệt sinh linh một nước!" Thẩm Lạc vừa nói như vậy, Tiểu Phu Tử cũng phản ứng lại, quát.

"Hắc hắc, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! Yển Sư chúng ta muốn truy cầu lực lượng, thu thập đại lượng thần hồn là chuyện tất nhiên, Thiên Cơ thành bị hư danh trói buộc, vậy mà quy định chỉ có thể diệt sát âm thú, không được xuất thủ với sinh linh bình thường, bó tay bó chân như vậy, làm sao có được thành tựu lớn!" Quỷ Yển cười lạnh thành tiếng, thừa nhận chuyện Lang Hạ quốc chính là do gã làm.

"Giết người lấy hồn chính là chuyện nghịch thiên đạo, Thiên Đạo tuần hoàn, tự có nhân quả, ngươi lại không sợ bị thiên khiển!" Tiểu Phu Tử nghiêm nghị nói.

"Thiên khiển? Ta đã vượt qua lôi kiếp Chân Tiên, đạt thành tiên thân, tương lai có một con đường bằng phẳng khang trang, làm gì còn có thiên khiển giáng lâm! Ngược lại là hai người các ngươi, năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta tru diệt, luyện hoá thần hồn bọn ngươi vào Ngoạn Ngẫu Thành đi!" Quỷ Yển cười như điên, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, rót vào trong Hội Thần Châu.

Quang mang xám trắng trên Hội Thần Châu đột nhiên sáng tỏ mấy lần, toàn bộ hạt châu lóe lên dung nhập vào Ngoạn Ngẫu Thạch Bia.

Hắc quang trên tấm bia đá lần nữa toả sáng hào quang, tốc độ dâng lên đột ngột tăng lên, nhanh chóng ép lui bạch quang của Tiểu Phu Tử, mắt thấy sẽ triệt để khu trừ nó.

Thẩm Lạc cảm thấy trầm xuống, biết không thể lại lưu thủ, tay trái toàn lực thôi động lôi điện lực, tay phải hiện lên hoàng mang, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn hiển hiện ra, muốn thi triển Bát Thiên Loạn Bổng cường phá vòng bảo hộ quanh người Quỷ Yển.

Vào thời khắc này, Tiểu Phu Tử bên cạnh đột nhiên cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, dung nhập vào trong bạch quang tế luyện.

Bạch quang tế luyện đột nhiên sáng tỏ gấp bội, một mực bám lấy Ngoạn Ngẫu Thạch Bia, không bị hắc quang triệt để khu trừ.

"Quỷ Yển đã nắm giữ cơ hồ toàn bộ cấm chế Ngoạn Ngẫu Thành, tiếp tục lưu lại nơi đây, chúng ta tuyệt không có sinh cơ, mau mau rời đi!" Tiểu Phu Tử kéo lại thân thể Thẩm Lạc, một tay khác bấm niệm pháp quyết như bánh xe, thôi động bạch quang còn có thể khống chế yển văn.

Một đạo bạch quang hùng vĩ từ trong Ngoạn Ngẫu Thạch Bia bắn ra, bao phủ lại Tiểu Phu Tử và Thẩm Lạc, hư không quanh hai người ba động kịch liệt, một trận pháp truyền tống nhanh chóng ngưng tụ thành hình.

"Muốn chạy trốn! Mơ tưởng!" Quỷ Yển thấy vậy trong mắt loé lên vẻ tàn khốc, Âm Dương Tán trên đỉnh đầu cấp tốc chuyển động, từng khỏa Âm Lôi màu đen từ đó bắn ra, hung hăng đánh về phía trận pháp truyền tống quanh hai người Thẩm Lạc.

Nhưng ngay lúc này, trong bạch quang truyền tống đột nhiên bắn ra một tấm phù lục màu bạc, chính là Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù, trên phù lục loé lên ngân quang, vỡ vụn biến mất, thay vào đó là một toà rừng rậm lôi điện màu bạc hùng vĩ không gì sánh được, trên tiếp thiên khung, nhìn xuống mặt đất, hung hăng đánh xuống.

Âm Dương Tán phát ra Âm Lôi màu đen và rừng rậm lôi điện màu bạc đụng một cái, lập tức bị thôn phệ, triệt để mẫn diệt, rừng rậm lôi điện lập tức bổ vào vòng bảo hộ Quỷ Yển, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Âm Dương Tán hình thành vòng bảo hộ ứng thanh mà nát, vô số lôi điện màu bạc lập tức bao phủ Quỷ Yển vào trong đó.

Mà trận pháp truyền tống quanh hai người Thẩm Lạc và Tiểu Phu Tử giờ phút này rốt cuộc hình thành, bên trong loé lên bạch quang, thân ảnh hai người từ trong Ngoạn Ngẫu Thành biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Thẩm Lạc cảm thấy hoa mắt, đợi đến lúc ánh mắt lần nữa khôi phục, phát hiện mình và Tiểu Phu Tử đã về tới không gian linh quật.

Đám đệ tử Thiên Cơ thành còn sót lại đang thu thập các loại thiên tài địa bảo xung quanh, lúc này vừa thấy Tiểu Phu Tử xuất hiện, vội vàng tiến lên đón.

"Thành chủ, trong Ngoạn Ngẫu Thành thế nào rồi?" Mạc Vong trưởng lão vội vàng hỏi.

Ánh mắt Tiểu Phu Tử quét qua đám người, lông mày nhíu chặt, mở miệng nói:

"Ngoạn Ngẫu Thành thôn phệ đủ Lăng Tiêu Đồng, đã tiến giai đến cấp bậc Tạo Hóa, trước mắt Quỷ Yển đã triệt để nắm giữ Ngoạn Ngẫu Thành, chúng ta dù liên hợp lại, cũng tuyệt không phải đối thủ của nó. Ta đã mệnh Man Phách mang theo Quy Nguyên Thánh Ấn tới, bây giờ cũng chỉ có mượn nhờ lực lượng thánh ấn mới có thể đối kháng Ngoạn Ngẫu Thành. Hiện tại, tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức rời khỏi linh quật, rút ra ngoài Hắc Uyên Mê Quật."

Đám người nghe vậy có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Mạc Vong trưởng lão phải hô một tiếng "Còn không nghe lệnh, lập tức rút lui", mọi người mới kịp phản ứng, nhao nhao phi độn ra ngoài linh quật.

Lúc thoát đi, không ít người còn lưu luyến không rời nhìn lại thiên tài địa bảo bên trong, đây là bảo khố mà bọn họ ở bên ngoài mấy chục năm công phu cũng chưa hẳn có thể tìm tới.

Nhưng nếu so sánh, tự nhiên là mệnh thành chủ và mạng nhỏ bọn họ càng trọng yếu hơn.

Thấy đám người nhao nhao phi độn thoát đi, Thẩm Lạc tự nhiên cũng không muốn ở lâu, chuyến này hắn đã cứu ra Phủ Đông Lai, đồng thời thu hoạch tương đối khá, trước mắt cũng không muốn tiếp tục tranh đoạt vũng nước đục này, chỉ cần bình yên rời đi là đủ.

Nhưng lúc hắn muốn rời khỏi, thần hồn Tử Trúc đột nhiên truyền vào trong đầu của hắn: "Thẩm đạo hữu, thiếp thân biết một chỗ, có giấu trọng bảo, có thể thuận tay lấy xong rồi hẵng rời đi."

"Ở nơi nào?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Góc đông nam linh quật, Thẩm đạo hữu có nhìn thấy một khối nham thạch màu đen, chỗ sâu mười trượng dưới nham thạch màu đen, bị một mảnh rễ trúc bao quanh." Tử Trúc nói.

Thẩm Lạc theo lời bay xuống góc đông nam, liền thấy dưới vách đá có một khối nham thạch màu đen không chút thu hút, dính chặt vào vách đá phía sau, như liền thành một khối.

Hắn tung một chưởng vỗ bay khối hắc nham phía trên, trong tay tăng vọt kim quang, như kiếm khí đâm vào phía dưới mặt đất, trong nháy mắt sâu đến mười trượng, nơi này bị một tầng nham thạch màu trắng thật dày bao trùm.

"Két" một tiếng vang giòn!

Kim quang phá vỡ nham thạch màu trắng, lộ ra một mảnh rễ trúc màu trắng sinh đầy sợi rễ, trong khe hở sợi rễ giăng khắp nơi lộ ra một vệt lam quang óng ánh.

Tay Thẩm Lạc bao quanh kim quang chui qua, rễ trúc màu trắng kia tự nhường đường ra, bên trong lộ ra một khối tinh ngọc to lớn màu lam.

"Đây là. . . Phụ Linh Ngọc?" Ánh mắt Thẩm Lạc lập tức sáng lên.

"Thẩm đạo hữu quả nhiên kiến thức rộng rãi, khối Phụ Linh Ngọc này thiếp thân đã dùng nhiều năm, hôm nay coi như một phần lễ vật tạ ơn Thẩm đạo hữu giúp ta tìm về bản thể." Tử Trúc lập tức nói.

Thẩm Lạc đạt được đáp án, mừng rỡ trong lòng.

Phụ Linh Ngọc này cũng không phải tục vật, nó có đặc tính kỳ lạ, có thể tồn trữ đại lượng pháp lực.

Thẩm Lạc đạt được một khối lớn như vậy, dùng để tồn trữ pháp lực, đợi đến về sau muốn phá cảnh, nhất định sẽ là một cánh tay đắc lực.

Tình huống bây giờ khẩn cấp, hắn cũng không kịp cẩn thận xem xét, lúc này vung Tiêu Dao Kính lên, mặt kính tuôn ra một đạo xích quang, cuốn khối bảo thạch màu lam kia một cái, thu nhập vào trong đó.

Sau đó, Thẩm Lạc nhanh chóng đuổi kịp đám Thiên Cơ thành thoát đi, bay vào đoạn trước thông đạo linh quật, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Mấy hơi thở sau, mọi người đi tới cửa âm quật linh quật giao nhau.

Thẩm Lạc lần đầu tiên tới nơi này, nhưng cũng nhìn ra được thông đạo bên tay phải thông hướng ra ngoài, linh lực trong linh quật nơi đó chen chúc ra. Mà thông đạo bên trái thì âm khí phun trào, so với bất luận khu vực âm địa nào mà Thẩm Lạc từng tới đều nồng đậm hơn nhiều, chỗ sâu thông đạo tiếng oanh minh bạo hưởng, vô số thanh âm sấm rền phun trào truyền ra.

Tiểu Phu Tử ngừng lại, nhìn về phía âm quật nơi đó.

"Bên kia là âm quật. . ." Thẩm Lạc nhíu mày, nhịn không được hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận