Đại Mộng Chủ

Chương 1730: không thể lui

Lúc này Hữu Tô Chậm đang chuyên tâm hấp thụ Hồ tổ lực thể nội Đồ Sơn Tuyết, giao nhiệm vụ khống chế những đại trận và hồ linh ác quỷ bên trong phát động công kích, đánh giết Thẩm Lạc cho ba người áo xám kia.

Ba người cùng lúc bấm pháp quyết, xa xa chỉ hư không, tự mình thôi động khô lâu tinh thạch của mình.

Chỉ thấy huyết quang trên những đầu lâu kia đại thịnh, trong hốc mắt phun trào vòng xoáy màu đen, bên trong tựa hồ thiêu đốt lên ma hỏa màu đen.

Thẩm Lạc không để ý đến ba người áo xám, trước người hắn loé lên quang mang, Hủy Diệt Minh Vương nổi lên, Diệt Thế Song Mục sáng lên tử quang, hai đạo điện quang màu tím hóa thành thực chất phun ra ngoài, đánh về phía kết giới pháp trận.

"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng!

Điện quang to lớn nổ vang trên vách tường kết giới, đại lượng hồ linh ven đường bị tử quang chôn vùi, nhưng pháp trận giam cầm lại chỉ chấn động mấy lần, vậy mà không có vẻ gì vỡ tan cả.

Thẩm Lạc căng thẳng, tay phải nắm chặt Thuần Dương Kiếm khẽ động, lại có tám thanh phi kiếm bắn ra, cùng Thuần Dương Kiếm trong tay tương dung với nhau, kiếm quang màu đỏ lập tức đại phóng, sáng gấp mấy lần.

Trên tay kia của hắn hiện lên bóng xanh, lấy ra Minh Hồng Đao, dự định dùng Minh Hồng Đao trảm kích, đồng thời để Hủy Diệt Minh Vương tiếp tục công kích, chính mình thì nghiên cứu hàng rào kết giới này.

Nhưng vào lúc này, trong hốc mắt ba khô lâu, trong vòng xoáy màu đen kia có cuồn cuộn hắc diễm mãnh liệt tuôn ra, trong nháy mắt từ bên ngoài xuyên thấu hai tầng pháp trận dung hợp, áp sát tới bọn hắn.

Trong hỏa diễm, Thẩm Lạc ngửi được khí tức quen thuộc Xi Vưu, trong lòng giật mình, biết ma hỏa này không phải tầm thường.

Lúc này, chỉ thấy ma hỏa cuồn cuộn tràn vào, gặp những hồ linh ác quỷ kia, vậy mà không đốt xuyên chúng, ngược lại bám vào bên ngoài thân, khiến chúng như mặc vào một tầng áo khoác ma hỏa.

Trong lúc nhất thời, trên người tất cả hồ linh trong đại trận như khoác lên ma diễm màu đen, tất cả không còn e ngại Thuần Dương Kiếm nữa, nhao nhao lao tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, trường kiếm trong tay chém ngang ra, kiếm quang trong nháy mắt bắn ra mấy chục trượng, chém vào trên thân những hồ linh dính ma diễm kia.

Những chỗ mũi kiếm đến, những hồ linh ác quỷ ở phía trước chỉ bị kiếm quang chém vỡ một phần, mà đám phía sau chỉ bị đánh thối lui, cũng không tiêu tán.

Cùng lúc đó, ở phía sau hắn có mảng lớn ma diễm hồ linh xông tới Nhiếp Thải Châu.

Côn Lôn Kính trong tay nàng chớp hắc quang liên tục, từng đạo sóng ánh sáng màu đen mãnh liệt phun ra ngoài, đánh bay mảng lớn hồ linh.

Nhưng hồ linh khoác lên ma diễm luận tốc độ, hay là năng lực phản ứng, đều hơn xa trước kia, mặc dù sóng ánh sáng màu đen mãnh liệt như nước thủy triều, vẫn có rất nhiều hồ linh tránh thoát, tới gần Nhiếp Thải Châu, trong mắt chúng lộ ra vẻ khát máu.

"Đốt!"

Nhiếp Thải Châu khẽ quát một tiếng, trường lăng trong tay cuốn lên, tiên pháp khuấy động ra, hóa ra tầng tầng vầng sáng màu sắc rực rỡ, không ngừng kéo dài gấp trăm lần, trói buộc những hồ linh ác quỷ này, quét ngang đập ra ngoài.

Cổ tay nàng lắc một cái, thu hồi Cửu Thiên Tiên Lăng, nhưng phát hiện trên đó có nhiều chỗ bị hỏa diễm thiêu đốt, không khỏi đau lòng một hồi.

Bảo vật này là sư phụ nàng ban tặng, luôn luôn trân trọng, không ngờ lúc này mới thoáng tiếp xúc với ma diễm màu đen kia đã khiến pháp bảo bị thương không nhẹ, mặt ngoài tán phát ra linh quang cũng giảm bớt đi nhiều.

Ngay lúc nàng tức giận, chợt nghe Thẩm Lạc kêu to một tiếng: "Coi chừng".

Một đầu ác linh đầu hồ thân người khí tức thẳng đến Chân Tiên đỉnh phong đột nhiên từ trong sóng ánh sáng màu đen thoát ra, toàn thân mặc áo giáp ma diễm, tay nắm một cây trường thương do ma diễm ngưng tụ thành, đâm xuyên qua ngực hai hồ linh, thẳng tới tim Nhiếp Thải Châu.

Tiên lăng trên tay Nhiếp Thải Châu hộ chủ, lúc này bay múa lên, ở giữa không trung giao kết thành lưới, ý đồ ngăn cản ma diễm trường thương.

Nhưng mũi thương kia đâm tới mãnh liệt thì không nói, mà góc độ cực kỳ xảo trá, xuyên thẳng qua tiên lăng phòng hộ, mắt thấy là sẽ đâm vào ngực Nhiếp Thải Châu.

Lúc này, chợt thấy một chén rượu màu vàng trống rỗng xuất hiện trước ngực Nhiếp Thải Châu, mặt ngoài loé lên linh quang, trong nháy mắt toả ra hào quang màu vàng chói mắt, rủ xuống phía dưới bọc cả người Nhiếp Thải Châu vào.

Mũi thương đâm lên quang cầu màu vàng do Thiên Đấu Kim Tôn ngưng tụ thành, phát ra một tiếng vang bén nhọn, đúng là không thể một kích công phá.

Ác linh kia thấy thế, nhanh chân bước ra trước, trường thương trong tay chuyển động theo, muốn tăng lực đạo, một kích xuyên qua.

Nhưng vào lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện ở phía sau nó, "Thương lang" một tiếng đao minh.

Trên Minh Hồng Đao nở rộ đao mang màu xanh lá, như bích thủy chảy xuôi, trong nháy mắt xẹt qua sau lưng ác linh.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ.

Đao quang xuyên thấu qua thân thể ác linh, chém nó thành hai nửa. Hồ linh gào thét một tiếng, hai nửa thân thể lại bị đao mang xanh biếc bao lấy, trực tiếp thôn phệ vào, sát khí thân đao lại nồng đậm hơn không ít.

"Thế nào, không sao chứ?" Thẩm Lạc vội vàng ngăn trước người Nhiếp Thải Châu, Thuần Dương Kiếm, Hồng Minh đao trên tay toả ra vô số kiếm ảnh đao quang, đánh giết hồ linh phụ cận ra một mảnh trống không.

"Ta không sao, chỉ là ngọn lửa màu đen này rất không tầm thường, có lực xâm nhiễm ăn mòn rất mạnh, mới chỉ ngắn ngủi tiếp xúc, đã ăn mòn Cửu Thiên Tiên Lăng của ta và Thiên Đấu Kim Tôn của huynh không ít." Nhiếp Thải Châu cau mày nói.

Thẩm Lạc thu hồi Thiên Đấu Kim Tôn xem xét, phát hiện trên đó quả nhiên bị nhiễm đen một mảnh.

Hai kiện binh khí trên tay hắn ngược lại không ngại, trong Thuần Dương Kiếm ẩn chứa Thái Dương Chân Hỏa khắc chế ma khí nên tạm thời không sao, Minh Hồng Đao càng có thể trực tiếp thôn phệ ma hỏa hồ linh.

"Những hồ linh này không thể coi thường, ma hỏa trên người còn mang theo khí tức Xi Vưu, rất không tầm thường, ngàn vạn không thể đụng vào." Thẩm Lạc trầm giọng dặn dò.

"Chúng ta mau chóng ra ngoài, nếu một mực bị vây ở chỗ này, đợi đến lúc lão hồ ly kia hoàn thành truyền thừa, muốn đi cũng không được." Nhiếp Thải Châu lo lắng nói.

"Vạn Hồ Tịch Diệt Trận này khác lúc trước rất lớn, ta thử qua Diệt Thế Song Mục của Huỷ Diệt Minh Vương, nhưng không cách nào phá vỡ. Súc Địa Xích cũng vô pháp mang bọn ta chạy ra ngoài, muốn tránh thoát chỉ sợ không dễ." Thẩm Lạc nói.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, ma diễm hồ linh xung quanh lại lần nữa công lên.

Thế công lần này hoàn toàn khác trước, hồ linh dồn vào một chỗ, giống như thuỷ triều đánh tới, đúng là rất có ý đồ dùng số lượng khổng lồ bao phủ hai người.

Hai người Thẩm Lạc vội vàng toàn lực xuất thủ, kiếm quang đao mang cuồng thiểm, hắc quang ba động như nước thủy triều.

Nhưng mặc cho hai người phòng thủ nghiêm mật thế nào, đối mặt thế công như vậy, đúng là không đủ lực.

Bọn hắn huy động binh khí chém giết rất nhiều, nhưng số lượng hồ linh phía sau lại không thấy giảm bớt, ngược lại bị ép cho vòng vây càng ngày càng nhỏ, khiến cho bọn hắn hoàn toàn không có đường lui.

Nhiếp Thải Châu nhíu mắt lại, cánh bướm màu trắng phía sau lấp loé quang mang, muốn thi triển thần thông thời gian, thay đổi cục diện trước mắt.

"Thải Châu đừng vội!" Thẩm Lạc vội vàng ngăn Nhiếp Thải Châu lại, lần nữa tế ra Thiên Đấu Kim Tôn.

Hào quang màu vàng ngưng kết thành một màn sáng hình tròn bao hai người lại, đồng thời quang mang bắt đầu lan ra phía ngoài, ép tới ma diễm hồ linh.

Minh Hồng Đao, Thuần Dương Kiếm cuồng vũ, thân kiếm dâng lên từng tia từng tia hỏa diễm màu đỏ, chính là Hồng Liên Nghiệp Hỏa khắc chế hết thảy quỷ vật.

Từng đạo kiếm khí đao mang như khổng tước xòe đuôi, chém tới hồ linh xung quanh.

Đồng thời hoàng mang bóng đen hiện lên, Thiên Sát Thi Vương và Triệu Phi Kích cũng hiện ra, một kẻ há miệng phun ra thi hỏa, một kẻ thổi sáo bắn ra sóng âm, giết tới xung quanh.

Ma diễm màu đen bị màn sáng Thiên Đấu Kim Tôn, Hồng Minh đao, Thuần Dương Kiếm ngăn trở. Thiên Sát Thi Vương cùng Triệu Phi Kích được buông tay buông chân công kích, trong chớp mắt có mảng lớn hồ linh quỷ vật bị đánh giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận