Đại Mộng Chủ

Chương 2011: Rút lui

Sau lưng Thẩm Lạc và Xi Vưu, Tôn Ngộ Không đã khôi phục thân hình bình thường, đang cưỡi Cân Đẩu Vân đuổi theo bên này.

"Ám Giới giáng lâm." Đúng lúc này, Xi Vưu quát lớn một tiếng.

Thẩm Lạc chợt cảm thấy mắt tối sầm lại, màn trời xung quanh đột nhiên từ ban ngày lập tức chuyển đổi, lâm vào trong bóng tối.

Ngay từ đầu, Thẩm Lạc còn tưởng mình bị thôn phệ tiến vào không gian dị dạng nào đó, nhưng rất nhanh phát hiện bốn phía còn có thể cảm giác được gió, có thể nghe được tiếng sóng nước cuồn cuộn nên biết cũng không phải như thế.

Nhưng khi hắn tiếp tục thi triển độn thuật, mới phát hiện, chính mình hoàn toàn mất đi cảm ứng phương hướng, cho dù sử dụng Súc Địa Xích, cũng không thể tiến lên theo hướng dự định.

Hắn giống như một con ruồi không đầu bay loạn trong bóng tối mênh mông.

"Lần này xem ngươi trốn đi nơi nào?" Thanh âm Xi Vưu vang lên sau lưng hắn.

Ngay sau đó, hắc ám rút đi, một tia ô quang từ trên chín tầng trời chém xuống. Lưỡi búa to lớn vô cùng bắn ra hàn quang, mang theo lực áp bách cường đại xé rách hư không chém về phía Thẩm Lạc.

Trong lòng Thẩm Lạc cảnh báo điên cuồng, giờ phút này muốn trốn chạy hoặc thi triển thần thông chống cự đã không còn kịp.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đưa trảo thứ mày máu lên quá đỉnh đầu, đón đỡ lưỡi búa cự đại đang chém xuống thẳng tắp.

Xi Vưu thấy là Nguyên Cốt Ma Khí của mình, lập tức ngừng lưỡi búa bổ xuống, dẫn tới một đạo khí kình không cách nào dừng chém xuống, áp lực cường đại ép hơn mười dặm mặt biển ra một khe rãnh to lớn sâu trăm trượng.

Thẩm Lạc thấy y sợ ném chuột vỡ bình, lập tức đại hỉ, thừa dịp Xi Vưu thu thế không kịp, ý đồ lần nữa trốn chạy.

Nhưng không chờ hắn rời đi, sáu mặt không gian xung quanh vững chắc lại, một thủ ấn hiển hiện, năm ngón tay khép lại, siết chặt hắn trong lòng bàn tay.

Áp lực cường đại lập tức từ quanh thân truyền đến, ý đồ cứng rắn bóp nát hắn.

Thể phách Thẩm Lạc đã sớm mạnh hơn cường giả Thiên Tôn bình thường, Bàn Cổ Chân Công vận chuyển lên, bảo quang hộ thân như thực chất phóng ra ngoài, muốn mở bàn tay huyết sắc kia ra.

Lực lượng cường đại ép bàn tay huyết sắc hơi buông lỏng, Thẩm Lạc vui mừng, lập tức muốn co thân đào tẩu. Kết quả lại một bàn tay to lớn khác vồ tới, trực tiếp bóp nát bàn tay huyết sắc, lần nữa bắt được Thẩm Lạc.

Không giống lần trước, lần này nắm chặt hắn là cự chưởng nhục thân của Xi Vưu, lực lượng cường đại cứng rắn bóp nát bảo quang hộ thân của hắn.

"Ken két" một trận thanh âm xương cốt ma sát truyền đến.

Thẩm Lạc cảm thấy xương cốt toàn thân như bị bóp nát, trong cổ cũng một trận đắng chát, như bị vỡ mật trào lên. Hắn nhướng mày, bên người lập tức có tám mươi mốt thanh phi kiếm bắn nhanh ra, kết trận trên không trung.

Trên thân kiếm tăng vọt quang mang xích kim, từng đạo từng đạo kiếm quang sáng lên, Thuần Dương Tru Tiên kiếm trận muốn thành hình. Bỗng một đạo phủ quang màu đen xẹt qua, cứng rắn cắt đứt kiếm trận đang bố trí.

Tám mươi mốt chuôi Thuần Dương phi kiếm bị đánh đến thất linh bát lạc, khống chế không nổi bay tứ tán.

Thẩm Lạc ngưng tụ toàn bộ tâm thần, mới thật không dễ dàng ngừng lại phi kiếm, cũng không suy nghĩ kết trận nữa, tám mươi mốt thanh phi kiếm bay vụt về, đâm thẳng tới bàn tay Xi Vưu.

Trong chốc lát, bàn tay Xi Vưu giống như con nhím, cắm đầy phi kiếm.

"Viêm bạo."

Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, tám mươi mốt thanh phi kiếm đồng thời bộc phát viêm bạo lực, khí tức pháp tắc xung kích ra, hỏa diễm hừng hực hỗn hợp kiếm khí sắc bén, trực tiếp thâm nhập vào tay Xi Vưu.

Kịch liệt bị phỏng làm y nhịn không được khẽ run lên, tám mươi mốt chuôi Thuần Dương phi kiếm lập tức thừa cơ gảy đầu ngón tay y cứu Thẩm Lạc ra.

Lúc này, Tôn Ngộ Không cũng đã đuổi tới, kéo lấy Thẩm Lạc, ngự không trốn đi xa.

Tám mươi mốt chuôi Thuần Dương phi kiếm như bầy chim, bay theo sau lưng bọn hắn.

Thẩm Lạc vất vả thở phào, mới kinh ngạc phát hiện, chính mình vừa rồi còn nắm trảo thứ màu máu, giờ đã không còn.

Chờ hắn quay đầu nhìn lại, thình lình nhìn thấy trảo thứ màu máu kia đã rơi vào tay Xi Vưu.

Xi Vưu thu hồi trảo thứ màu máu, nhìn thoáng qua hai người Thẩm Lạc trốn đi xa, thân hình mở ra, huyết vân cuồn cuộn lần nữa đuổi theo bọn hắn.

Chẳng qua vừa mới đuổi chốc lát, thân thể y bắt đầu không tự chủ được run rẩy vặn vẹo, cơ năng thân thể tựa hồ có chút hỗn loạn.

"Đã đến giờ, coi như các ngươi gặp may mắn." Xi Vưu lắc đầu, vừa run rẩy, vừa nói.

Nói xong, y đình chỉ truy kích, huyết vân đầy trời bắt đầu rút về, tràn vào trong cơ thể, mà thân thể y cũng kéo ra một đạo quang mang, cực tốc bay về nơi xa.

Nơi y muốn trở về, không phải Đông Thắng Thần Châu, mà là Bắc Câu Lô Châu.

Thấy Xi Vưu không tiếp tục đuổi theo, hai người Thẩm Lạc thoáng thở dài một hơi, nhưng ai cũng không dừng lại mảy may, tiếp tục bay về phía Hoa Quả sơn.

Mãi đến khi trở lại Hoa Quả sơn, hai người một mực lo lắng mới trầm tĩnh lại mấy phần.

Đám người Lục Hóa Minh cũng không rời đi, tất cả đều lưu tại Hoa Quả sơn, thấy hai người Thẩm Lạc bình an trở về, lập tức đồng loạt nghênh đón.

Thẩm Lạc kể sơ với mọi người chuyện phát sinh phía sau, nghe được đám người đều trầm mặc lại.

"Xi Vưu quả nhiên cường hãn vô song . . ." Bạch Tiêu Thiên không khỏi cảm thán nói.

"Nguyên Cốt Ma Khí chưa tập hợp đủ, đây còn không phải trạng thái mạnh nhất của hắn. Bất quá trảo thứ màu máu của ta đã rơi vào tay của hắn, tin tưởng lần sau gặp lai, chắc chắn hắn càng cường đại hơn lần này." Thẩm Lạc thở dài.

Nghe xong, tất cả mọi người đều trầm mặc lại.

"Đại Thánh, lần này khí thế Ma tộc hung hiểm, Hoa Quả sơn chỉ sợ khó mà giữ vững. Ta đề nghị các ngươi vẫn nên cùng chúng ta rút lui về phương nam, đến thành Trường An." Lục Hoá Minh đề nghị.

"Nhiều hầu tử hầu tôn cùng thuộc hạ Yêu tộc như vậy, chỉ sợ không dễ di chuyển như vậy được." Tôn Ngộ Không thở dài.

"Dù khó cũng phải dời, toàn bộ Đông Thắng Thần Châu đã gần như bị Ma tộc chiếm lĩnh, chỉ bằng vào Hoa Quả sơn cô độc treo ở đây, đã không đủ sức xoay chuyển cả đất trời rồi. Sống chết thủ tại chỗ này, rất có thể là cả một tộc đàn bị hủy diệt." Thẩm Lạc bỗng nhiên cắn răng, kiên định mở miệng, nói.

"Nhưng. . . " Tôn Ngộ Không chung quy vẫn không nỡ bỏ.

"Hoa Quả sơn chẳng những phải dời, còn phải nhanh chóng dời đi. Trước khi ta đến, Thiên Cung và quan phủ Đại Đường, các tông môn đều đã tề tụ tại Thiên Cung nghiên cứu đối sách rồi, hiện tại là lúc cần tập hợp tất cả lực lượng." Thẩm Lạc tiếp tục nói.

"Thôi, để ta đi thông tri một chút, tất cả binh mã Hoa Quả sơn chuẩn bị rút lui về hướng Nam Thiệm Bộ Châu." Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lát, không do dự nữa, nói.

Dứt lời, y quay người rời đi, một ngày này, toàn bộ Hoa Quả sơn loạn tùng phèo lên.

Nhưng đến đêm, Hoa Quả sơn đã lâm vào tĩnh mịch, gần như tất cả hầu tử hầu tôn và thuộc hạ Yêu tộc đều rút lui, có thể phi thiên ngự không thì bay, giỏi về bơi lội thì nhảy xuống biển bơi đi, trùng trùng điệp điệp, úy vi tráng quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận