Đại Mộng Chủ

Chương 1864: Phật Ma giao phong

Lúc này Thẩm Lạc đã không để ý tới giả bộ hoảng loạn, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng không khỏi lau mồ hôi cho Tôn Ngộ Không.

Lúc công kích với thanh thế thật lớn kia sắp đến, sau lưng Tôn Ngộ Không đột nhiên sáng lên bốn mươi hai đạo phật quang cầu vồng, một cỗ pháp lực phật môn khác hẳn với yêu lực, bàng bạc không gì sánh được trong nháy mắt bộc phát.

"Ngã phật từ bi, Nam Mô A Di Đà Phật. . ."

Sau một câu phật tụng, lại có ba thanh âm đồng thời vang lên, không phải đến từ một mình Tôn Ngộ Không.

Trong ánh mắt chúng yêu kinh ngạc, trong phật quang bạch hồng như có ba ngàn hư ảnh Thần Phật hiển hiện, lại không ngừng ngưng tụ trùng hợp, cuối cùng hóa thành ba đạo thân ảnh thực thể, vượt qua Tôn Ngộ Không đi tới phía trước y.

Trong ba người này, người bên trái có khuôn mặt nghiêm túc, thân mang sa y màu trắng, đầu đội Ngũ Phật bảo quan, cổ đeo chuỗi ngọc mã não, tay phải mang tử kim xuyến, tay cầm Kim Cương Xử, tay trái đưa trước ngực, trong tay cầm Kim Cương linh.

"Phổ Hiền Bồ Tát. . ." Thẩm Lạc nhận ra được người này.

Mà người ở giữa, trang phục giống y hệt Phổ Hiền Bồ Tát, cũng là sa y màu trắng, tay cầm một nhánh Cửu Biện Liên Hoa, tay kia nắm một thanh trường kiếm màu vàng, khuôn mặt ôn hòa, chính là Văn Thù Bồ Tát.

Về phần người ngoài cùng bên phải, Thẩm Lạc càng không xa lạ gì, gã mang áo bào trắng buộc quan, dáng người thẳng tắp, vô cùng tuấn tú, tay cầm một cây trường thương màu vàng, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức tôn quý, giống như yêu mà không phải yêu, giống như tiên không phải tiên.

Thình lình chính là Tiểu Bạch Long Ngao Liệt, hoặc là Bát Bộ Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát!

Ba vị Bồ Tát hiện thân cùng thi triển thủ đoạn, đón lấy ba đầu ma vật Thái Ất.

Kim Cương linh trong tay Phổ Hiền Bồ Tát lượn vòng ra, phát ra trận trận tiếng chuông nhẹ nhàng êm tai, dập dờn gợn sóng, đúng là ngạnh sinh làm thiên địa nguyên khí vốn hỗn loạn vững vàng lại.

Cửu Diệp Liên Hoa trên tay Văn Thù Bồ Tát tiện tay khẽ múa, từng đạo liên ảnh màu vàng bay múa ra, trong nháy mắt ngưng tụ trước người bọn họ một tòa ao sen màu vàng, vô số hoa sen nở rộ, chập chờn không thôi.

Trường thương trong tay Ngao Liệt thì ưỡn một cái, trên thân thương kim quang tăng vọt, một đầu trường long màu vàng từ mũi thương bắn ra, xuyên qua ao sen đánh vào đạo đao quang ma đao kia.

"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng!

Kim Long cùng đao quang đồng thời nứt toác ra, Kim Long hóa thành lấm ta lấm tấm điểm sáng màu vàng óng tiêu tán, nhưng đao quang băng liệt lại không hoàn toàn biến mất, mà có trăm chuôi phi đao sắc bén tiếp tục bắn nhanh tới.

Cùng lúc đó, hắc bồn và hạt châu cũng đánh vào Kim Cương linh, tiếng nổ đùng đoàng to lớn chấn động toàn bộ không gian thông đạo, khuấy động lên không gian, khiến cho Thẩm Lạc cũng cảm thấy như trong tạng phủ bị va chạm.

Những tu sĩ Chân Tiên kỳ Vạn Yêu minh càng nhao nhao miệng mũi chảy máu, căn bản khó có thể chịu đựng nổi.

"Ầm" tiếng vang lần nữa vang lên, Kim Cương linh cuối cùng vẫn không thể lấy một địch hai, bại lui xuống.

Hắc bồn cổ quái cùng hạt châu xích hồng kéo theo mấy trăm đao quang tàn phiến bay vụt qua, xông vào mảnh ao sen màu vàng.

Chỉ một thoáng, trong ao sen màu vàng quang mang tăng vọt, vô số liên ảnh màu vàng chập chờn lên, một cỗ pháp lực bàng bạc không gì sánh được bao phủ ra, trong nháy mắt đánh nát tất cả đao quang tàn phiến, hoàn toàn biến thành bột mịn.

Hắc bồn cổ quái cùng hạt châu xích hồng khi tiến vào phạm vi liên ảnh màu vàng, mặt ngoài tán phát quang mang cũng nhanh chóng tiêu hao, khí thế lao tới trước cũng bị suy giảm, cuối cùng đình trệ trên liên ảnh, khó mà tiến thêm.

"Minh chủ, mọi người cùng nhau xông lên, bọn hắn không phải là đối thủ của chúng ta." Tử tiên sinh thấy thế, lập tức quát.

Bạch Xuyên do dự một chút, vẫn lựa chọn tiến lên xuất thủ.

Nhưng vào lúc này, toàn thân Tôn Ngộ Không phật quang tăng vọt, trên Như Ý Kim Cô Bổng bao phủ lên một tầng bảo quang lưu ly, bỗng nhiên xoay chuyển, thọc đến vòng xoáy màu trắng cuối không gian thông đạo.

Như Ý Kim Cô Bổng đúng là không để ý kẽ nứt màu đen dày đặc xung quanh, trực tiếp đánh nát từng vết nứt không gian, trong một mảnh quang mang hỗn độn đâm xuyên ra, ngạnh sinh đâm vào trong vòng xoáy màu trắng.

Theo sát phía sau, Như Ý Kim Cô Bổng đột nhiên tăng vọt, biến thành mấy trượng, trên đó bao phủ bảo quang lưu ly cũng khuếch tán ra theo, phi tốc thu nạp thiên địa nguyên khí nồng đậm bốn phía, trong đông đảo khe hở không gian, mở ra một đầu thông đạo bạch quang.

Bảo quang lưu ly kia hỗn tạp thiên địa linh khí, hình thành hàng rào thông đạo cũng không vững chắc, bị lực lượng không gian hỗn loạn xung quanh đè ép, phát ra trận trận tiếng vang "Ken két", nhìn tựa như lúc nào cũng có thể vỡ tan.

"Không cần dây dưa với bọn hắn, chúng ta đi." Tôn Ngộ Không quay đầu hét lớn một tiếng.

Ba người Phổ Hiền Bồ Tát liếc nhau, tự mình thu thần thông, lui về phía Tôn Ngộ Không.

Hữu Hùng Khôn còn muốn ngăn cản, đầu tiên là bị nhánh sen Văn Thù Bồ Tát quét qua, kém chút đánh rớt binh khí trên tay, ngay sau đó lại bị Ngao Liệt cho một cước, bị đá ngã lăn ra ngoài.

Kim Tiễn ngược lại rất thức thời, thân thể dán tại biên giới không gian thông đạo, không dám xuất thủ.

"Chạy đâu." Tử tiên sinh gầm thét một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Tôn Ngộ Không thu hồi Như Ý Kim Cô Bổng, tiện tay vung lên gọi ra một đám mây trắng, bao bốn người vào.

Ngay sau đó, mây trắng tung bay lên, trực tiếp trốn vào trong thông đạo kia, thoáng biến mất.

Tử tiên sinh thấy mấy người biến mất, bộ pháp dưới chân vẫn không ngừng, thân hình nhảy lên một cái, định đuổi theo.

Nhưng lúc gã bay lên không, trong nháy mắt một bóng người đột ngột thoáng hiện phía sau gã.

Lục quang trên Súc Địa Xích trong tay áo Thẩm Lạc còn chưa tiêu tán, hắn tới phía sau lưng Tử tiên sinh, Minh Hồng Chiến Đao trên tay loé lên u quang, hung mãnh đâm thẳng đến đan điền bụng dưới của gã.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Tử tiên sinh bỗng lắc một cái, lấy một tư thế cực kỳ khó chịu lại hết sức hữu hiệu lướt ngang ra một chút, hiểm hiểm giúp đan điền tránh thoát lưỡi đao của Thẩm Lạc.

"Phốc" một tiếng, máu tươi bắn tung toé.

Thân ảnh cả hai đồng thời rơi xuống, Tử tiên sinh khó tin nhìn xuống bụng dưới của mình, nơi đó đang có một đoạn mũi đao xanh biếc đâm xuyên ra, phía trên huyết dịch còn đang tí tách rơi xuống.

"Ngươi. . ."

Tử tiên sinh còn chưa nói hết câu, nơi bụng đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

Trường đao Thẩm Lạc xoắn một phát, khoét bụng dưới ra một lỗ hổng cự đại, lập tức một tay hắn kéo lấy một cái túi trữ vật màu đen treo bên hông gã.

Ngay lúc hắn muốn thuận thế nhấc đao lên, chém đứt thân thể Tử tiên sinh, trên thân gã bỗng nhiên toát ra ma văn màu đen, cả người trong nháy mắt hóa thành một đoàn hắc quang, từ trong tay Thẩm Lạc chạy thoát.

Thẩm Lạc thấy hắc quang xoay tròn trong hư không, sau đó rơi vào cạnh đại hán mi đỏ, căn bản không kịp truy kích.

Hắc quang vặn vẹo một trận, thân ảnh Tử tiên sinh một lần nữa nổi lên, nơi bụng vẫn có thể nhìn thấy vết đao, chỉ là trong chốc lát huyết nhục vậy mà đã khôi phục như thường.

Thẩm Lạc quay người muốn đi gấp, người cao gầy mà đỉnh đầu lơ lửng hạt châu xích hồng đã giống như quỷ mị xuất hiện phía sau hắn, chặn lại đường đi của hắn.

Kim Tiễn đối mặt một mình Thẩm Lạc, thu hồi vẻ giả vờ, cũng từ một bên bò lên, vây quanh Thẩm Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận