Đại Mộng Chủ

Chương 1190: Tính toán

"Không sai, Cửu Đầu Trùng biến thân thành một huyết sắc cự cầm to lớn, nhìn thần thông có vẻ không nhỏ." Thẩm Lạc hít sâu một hơi, nói như thế.

"Đó là hình thái yêu thể Cửu Đầu Trùng!" Ba Xà thất thanh nói.

"Hình thái yêu thể?" Thẩm Lạc khẽ giật mình.

"Chuyện cho tới bây giờ cũng không gạt chư vị, Cửu Đầu Trùng chính là hậu duệ bộ tộc Quỷ Xa Thượng Cổ, huyết mạch huyền bí, lúc giao chiến với người có tam đại hình thái, theo thứ tự là hình người, yêu hình, cùng hình thái bản tướng, mỗi biến hóa một hình thái, tiêu hao sẽ cực lớn, nhưng thực lực cũng sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, dưới dạng yêu hình lực công kích Cửu Đầu Trùng sẽ tăng vọt. Các ngươi nhanh toàn lực phá cấm, cấm chế này chỉ sợ ngăn không được hắn công kích tiếp theo." Ba Xà gấp giọng nói.

Bọn Đại trưởng lão nghe vậy giật mình, vội vàng tăng tốc thi pháp.

Thần sắc Thẩm Lạc cũng trầm xuống, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, bờ môi khẽ nhúc nhích.

Hai cánh Cửu Đầu Trùng mở ra, muốn đánh tới mây vàng giữa không trung.

Nhưng cách không xa phía sau gã, trên Ngân Hạnh Thần Thụ đột nhiên đại phóng lục quang, mặt đất dưới chân Cửu Đầu Trùng cũng run rẩy theo, vô số thân cây dây leo từ đó chen chúc ra, trong chớp mắt biến không gian phía dưới thành một mảnh rừng rậm xanh um tùm.

Trong chốc lát Cửu Đầu Trùng bị vô số thân cây dây leo cuốn lấy, những dây leo phổ thông kia cứng như tinh thiết, chớ nói chi là cự mộc thô to mấy trượng, mấy chục trượng, trong nháy mắt yêu hình do Cửu Đầu Trùng hóa thành bị giam cầm không thể động đậy.

Viên Xá Lợi Tử màu máu vận sức chờ phát động cũng bị mấy chục cây đại thụ hình thành lưới lớn bao lại, phảng phất chim nhỏ bị lồng chim bao lại.

Về phần hai yêu Liên Sơn Quy Tàng, còn có yêu binh khác càng không có lực phản kháng chút nào, bị vạn mộc vây khốn.

Vô số cự mộc che trời bao phủ xuống, không gian vốn sáng tỏ biến thành u ám, phảng phất trong chốc lát tiến vào trong rừng rậm tuyên cổ, trong không khí cũng xuất hiện hơi ẩm nóng ướt, dường như đã qua mấy đời.

Chính là thần thông đỉnh cấp Mộc hệ của Thần Mộc Lâm, Lạc Diệp Tiêu Tiêu!

Cửu Đầu Trùng giận dữ, linh vũ trên thân đại phóng huyết quang, sau đó nổi lên thanh âm toa toa. Từng sợi huyết quang hình lông vũ như mưa to bắn ra, đánh vào trên cự mộc quanh người, nhưng chỉ chém vào non nửa thì ngừng lại. Mà những dây leo như cự mộc kia còn nhanh chóng trở nên thô to, ngược lại bọc những huyết sắc lông vũ kia vào.

"Cái gì!" Cửu Đầu Trùng giật mình.

"Thiên Linh Sát" này mặc dù không phải là thần thông áp đáy hòm của gã, uy lực cũng cực lớn, vậy mà không phá nổi những cây cối này.

Hai yêu Liên Sơn, Quy Tàng cũng nhao nhao xuất thủ, từng kiện pháp bảo yêu binh hung hăng trảm lên cự mộc phụ cận, trừ số ít tu vi cao thâm, pháp bảo yêu vật bình thường trảm lên cự mộc cũng không làm gì được.

Vào thời khắc này, lục quang trên những cự mộc kia cuồng thiểm lên, từng cây to lớn phảng phất vật sống bắt đầu đè ép lẫn nhau, khiến không ít yêu binh thực lực nhỏ yếu bị ép thành thịt vụn, một mệnh ô hô.

Hai yêu Liên Sơn Quy Tàng hoảng hốt, vội vàng lóe lên hóa thành bản thể Yêu tộc, liều mạng ngăn cản.

Mà hình thể Cửu Đầu Trùng to lớn, tiếp nhận lực ép cũng lớn nhất, cho dù gã biến thành yêu hình ngăn cản cũng khó khăn, chớ nói chi là tránh thoát.

"Không thể! Đây là thần thông gì!" Cửu Đầu Trùng kinh sợ rống to, toàn thân điên cuồng phát ra huyết quang, thế nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, từng cây cự mộc quấn quanh đến, dần dần bao phủ thân thể nó hoàn toàn.

Khu rừng rậm rạp nhanh chóng biến lớn, rất nhanh bao phủ toàn bộ không gian.

Lạc Diệp Tiêu Tiêu mặc dù là thần thông đỉnh cấp Thần Mộc Lâm, uy lực cũng sẽ không lớn đến mức độ nghịch thiên như vậy. Nhưng Lạc Diệp Tiêu Tiêu này lại thông qua hạt giống Từ Tâm Mộc thi triển ra, lúc trước Vu Man Nhi thi pháp gieo hạt giống Từ Tâm Mộc trên Ngân Hạnh Thần Thụ, mà Ngân Hạnh Thần Thụ bị đám Thẩm Lạc làm bị thương nặng, linh lực bên trong bắt đầu tiết ra ngoài.

Lúc thi triển thần thông Lạc Diệp Tiêu Tiêu, ngoài ý muốn trao đổi Mộc linh lực với Ngân Hạnh Thần Thụ Mộc, dưới linh lực vạn năm của Ngân Hạnh Thần Thụ đẩy mạnh, uy lực mới bạo tăng như thế.

Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên vẻ vui mừng, pháp lực điên cuồng quán chú vào phá cấm pháp trận.

Lập tức vô số đạo hoàng mang từ trong pháp trận bắn ra, ở giữa không trung quay tròn, trong chớp mắt hình thành một tòa pháp trận.

"Đi!"

Hai tay Thẩm Lạc chấn động, pháp trận bắn ra phía trước vụt nhỏ lại, trong nháy mắt hóa thành một quả cầu ánh sáng màu vàng, đánh vào trên màn sáng đại trận còn lại.

"Phá Cấm Nhất Kích!"

Đại trưởng lão cũng hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm tinh huyết dung nhập vào trong Phá Cấm Châu. Phá Cấm Châu trong chốc lát toả ra tử mang như kiêu dương, từng đạo tử quang thô to gấp bội bắn ra, theo sát sau quả cầu ánh sáng màu vàng, kích trên Càn Khôn Huyền Cấm đại trận.

Màn sáng Càn Khôn Huyền Cấm đại trận rung động mấy lần, ầm vang vỡ nát, lộ ra một thông đạo lớn vài trượng.

"Đi mau!" Thẩm Lạc vui mừng, thân hình khẽ động muốn vọt tới thông đạo. Ba Xà và đám Hòa Sơn tông cũng nhao nhao thu hồi pháp lực, theo sát phía sau.

Nhưng trước mắt mọi người đột nhiên hiện ra vô số sương mù màu trắng, sau đó cảnh sắc xung quanh đại biến, xuất hiện trong một mảnh biển rộng sóng biếc, nào còn trong pháp trận ban đầu.

"Thận khí huyễn cảnh! Thận Khí Yêu, ngươi dám dùng huyễn thuật vây khốn chúng ta!" Ba Xà nhìn bốn phía, nghiêm nghị quát.

"Hắc hắc, chỉ là huyễn trận, khốn không được các vị thật lâu, làm phiền chư vị đợi chút nữa thay ta ngăn cản Cửu Đầu Trùng kia một hồi." Tiếng cười Thận Khí Yêu đắc ý quanh quẩn trong sóng biếc biển cả, căn bản nghe không ra từ chỗ nào truyền đến.

Trong không gian pháp trận, bọn Thẩm Lạc bị một tầng sương trắng nồng đậm bao phủ, phạm vi sương trắng cũng không quá rộng, lại ẩn ẩn hình thành một tòa đại trận, đám Thẩm Lạc như con ruồi không có hướng bay tán loạn khắp nơi, nhưng bay không ra khỏi Bạch Vụ đại trận.

Thận Khí Yêu đắc ý cười một tiếng, lập tức ánh mắt mang theo dị sắc nhìn hai người Thẩm Lạc, Ba Xà trong sương trắng một chút. Hai người nếu bị Cửu Đầu Trùng chém giết, Ngân Hạnh Linh Quả trên người tự nhiên sẽ rơi vào tay Cửu Đầu Trùng, có chút đáng tiếc.

Bất quá Thận Khí Yêu cũng là người cầm được thì buông được, giờ phút này lòng tham giành Ngân Hạnh Linh Quả trong tay hai người rất có khả năng biến khéo thành vụng, thế là khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, y thả người bay vào trong thông đạo đang phá vỡ.

Nhưng giờ phút này, bên tai gã đột nhiên vang lên thanh âm quỷ vật ô ô, giống như bách quỷ dạ khốc quanh người y. Thận Khí Yêu không phòng bị chút nào, lòng đang tràn đầy vui vẻ sắp rời khỏi nơi đây, bất ngờ không đề phòng bị tiếng quỷ khóc xâm nhập vào não hải.

"Nhiếp Hồn Ma Âm!" Thân thể Thận Khí Yêu đột nhiên cứng đờ, pháp lực thể nội trở nên trì trệ, tay chân thân bất do kỷ vũ động lên, kinh sợ kêu to.

Trên cành cây Ngân Hạnh Thần Thụ sau lưng yêu này hiện lên lục quang, hai bóng người nổi lên, chính là Vu Man Nhi và Quỷ Tướng.

"Bọn hắn sao lại ở chỗ này?" Thận Khí Yêu mặc dù bị Nhiếp Hồn Ma Âm của Quỷ Tướng khống chế, ngũ giác vẫn còn, lập tức chú ý tới Vu Man Nhi và Quỷ Tướng.

Thận Khí Yêu trời sinh tính xảo trá, luôn ưa thích tính toán người khác, cho nên luôn luôn phòng bị người ám toán. Y là người đầu tiên đi vào không gian này, về sau luôn lưu ý nhất cử nhất động của Thẩm Lạc, Ba Xà, và đám Hòa Sơn tông, cũng không nhìn thấy bọn hắn có người âm thầm thả ra một người một quỷ này. Vu Man Nhi và Quỷ Tướng làm sao ẩn núp tiến vào trong Ngân Hạnh Thần Thụ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận