Đại Mộng Chủ

Chương 1168: Nghịch chuyển

Thẩm Lạc mượn cỗ kình phong do Tiểu Bạch Long và Cửu Đầu Trùng giao phong tạo ra, bay ngược ra sau một khoảng mới dừng lại.

Hắn tranh thủ thời gian chữa thương, đồng thời vận khởi pháp lực thôi động Bàn Long Bích, dẫn xuất một cỗ Thuần Dương lực rót vào thể nội Vu Man Nhi.

Vu Man Nhi ưm một tiếng, mở mắt ra.

"Ngươi đã tỉnh?" Thẩm Lạc vui mừng, buông đối phương ra.

"Đa tạ Thẩm đại ca, ngươi lại cứu ta một mạng." Vu Man Nhi nhớ lại tình huống trước khi hôn mê, hơi cúi đầu nói.

"Một chút việc nhỏ mà thôi, không cần phải nói, bây giờ chúng ta còn chưa thoát khỏi nguy hiểm." Thẩm Lạc lắc đầu, ánh mắt nhìn tới phía trước.

Phía trước Tiểu Bạch Long và Cửu Đầu Trùng đã đại chiến cùng nhau, thương ảnh tung hoành, câu ảnh chớp liên tục, tiếng nổ vang thật to giống như vô số kinh lôi, song phương nhìn thế lực lại ngang nhau.

"Thật là thương pháp lợi hại, thanh niên áo trắng này là ai?" Vu Man Nhi lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

"Là một vị Long tộc tiền bối, Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt, vừa rồi chính hắn đã cứu chúng ta một mạng." Thẩm Lạc nói.

"Ngao Liệt tiền bối! Lại là hắn! Chúng ta không lên trợ chiến à?" Vu Man Nhi lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng đã nghe nói qua tên Tiểu Bạch Long, lập tức lại hỏi.

"Không cần, Ngao Liệt tiền bối tất nhiên có thể chiến thắng Cửu Đầu Trùng này." Thẩm Lạc cười nói.

Thương pháp Tiểu Bạch Long so với Ngao Hoằng cường đại hơn nhiều, thế như sóng biển ngập trời, liên miên bất tuyệt, phải nói thương pháp Long tộc tinh túy, trong thương ảnh lăng lệ còn ẩn chứa một cỗ phật môn hùng hậu, không chỉ tăng thêm uy lực, càng làm cho thương pháp tiếp tục tăng lực.

Ngược lại Nguyệt Hồn Câu của Cửu Đầu Trùng, mặc dù uy thế vô song, nhưng rõ ràng hậu kình không đủ, dần dần sẽ rơi vào hạ phong.

Quả nhiên như Thẩm Lạc đoán trước, theo thời gian trôi qua, Tiểu Bạch Long càng đánh càng hăng, toàn thân gia trì kim huy, như phật như thánh, mũi thương càng không ngừng bắn ra từng đạo kim quang huy hoàng, phật âm phạm xướng, vang vọng hư không.

Mà Cửu Đầu Trùng dần dần rơi vào hạ phong, sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc.

"Không thể! Thực lực Tiểu Long này lại tăng lên tới cảnh giới như thế!" Gã kinh sợ nói.

Năm đó tranh Vạn Thánh công chúa, hai người từng giao thủ tại Tây Hải Long Cung, khi đó thực lực Tiểu Bạch Long mặc dù không yếu, nhưng so với gã còn kém xa, vừa mới qua bao nhiêu năm, tu vi Tiểu Bạch Long đột nhiên tăng mạnh đến loại trình độ này.

Cửu Đầu Trùng vốn ở vào hạ phong, bây giờ lại phân tâm, lập tức lộ ra sơ hở.

Ánh mắt Tiểu Bạch Long nhạy bén cỡ nào, long thương như độc xà thổ tín cắm vào giữa hai thanh Nguyệt Hồn Câu, chấn động tả hữu.

"Keng" "Keng" hai tiếng nổ mạnh, hai tay Cửu Đầu Trùng như bị điện giật, hai thanh Nguyệt Hồn Câu chấn khai ra hai bên, lộ ra trung môn mở rộng.

"Long Quyển Vũ Kích!"

Tiểu Bạch Long khẽ quát một tiếng, trên long thương đại phóng kim quang, vô số thương ảnh từ đó bắn ra, như mưa to chụp vào thân Cửu Đầu Trùng.

Cửu Đầu Trùng giật nảy cả mình, nhưng giờ phút này thu hồi Nguyệt Hồn Câu đã không kịp, chỗ cổ chớp động huyết quang, vậy mà lại toát ra tám đầu chim hung ác.

Chín cái đầu đồng thời há miệng phun một cái, chín đám huyết quang bắn ra, hóa thành một đoàn huyết vân đỏ thẫm lớn gần trượng ngăn trước người, tản mát ra mùi hôi thối muốn ói, có chút tương tự huyết vũ màu đen lúc trước.

Không đợi gã làm gì khác, vô số thương ảnh đã đánh vào trên huyết vân.

"Xuy xuy" thanh âm đại tác, thương ảnh đụng đến huyết vân, vậy mà giống như băng tuyết gặp lửa, nhanh chóng bị ăn mòn tan rã, trong chớp mắt biến mất hơn phân nửa.

Bất quá huyết vân này vội vàng thi pháp ngưng tụ, uy lực có hạn, vẫn có mấy đạo thương ảnh màu vàng uy lực mạnh mẽ ngoan cường xuyên qua, đánh vào thân Cửu Đầu Trùng phía sau.

Thân hình khổng lồ Cửu Đầu Trùng bị đánh bay ra sau, chỗ ngực bị xỏ xuyên ra mấy huyết động, rơi đập ầm ầm trên mặt đất.

Tiểu Bạch Long và Cửu Đầu Trùng thù sâu như biển, đương nhiên sẽ không lưu tình, long thương màu vàng vèo một tiếng bắn tới, như Giao Long xuất động đâm thẳng tới tim Cửu Đầu Trùng.

Nhưng một bóng người từ bên cạnh lướt nhanh đến, hai tay giang ra ngăn trước người Cửu Đầu Trùng, lại là Vạn Thánh công chúa.

"Tam thái tử, xin hạ thủ lưu tình!"

Tiểu Bạch Long nao nao, vội vàng bay nhào về phía trước, một phát bắt được phần đuôi long thương, ý đồ cưỡng ép dừng một kích này.

Thế nhưng tốc độ long thương quá nhanh, vẫn không thể nào dừng lại, đầu thương đâm vào ngực Vạn Thánh công chúa, xuyên qua.

Tiểu Bạch Long thấy vậy, thần sắc không khỏi ngẩn ngơ.

"Năm đó là ta phụ ngươi, ta sẽ trả lại đồ lấy từ long cung cho ngươi, xin ngươi bỏ qua cho Cửu Đầu Trùng một mạng." Máu tươi trong miệng Vạn Thánh công chúa chen chúc chảy ra, lại không thèm để ý tới, nhìn Tiểu Bạch Long cầu khẩn.

"Ngươi. . ." Thần sắc Tiểu Bạch Long hoảng hốt, vội vàng rút long thương ra, muốn xem xét thương thế của Vạn Thánh công chúa.

Vào thời khắc này, một đạo lãnh quang xuyên thấu bụng Vạn Thánh công chúa, lóe lên một cái rồi biến mất đâm vào ngực Tiểu Bạch Long, chui vào nửa thước, thình lình chính là Nguyệt Hồn Câu.

Mà Cửu Đầu Trùng vốn trọng thương ngã xuống đất bỗng nhiên ngồi dậy, con mắt trên chín cái đầu trở nên đỏ như máu, một cỗ sát khí ngập trời giống như sóng dữ bộc phát, làm người ta kinh ngạc sợ hãi, rất giống sát khí mà Thẩm Lạc ma hoá lúc trước.

Tiểu Bạch Long kinh sợ hét lớn một tiếng, cả người nhanh chóng thối lui ra sau, tay phải như thiểm điện bắt lấy Nguyệt Hồn Câu.

Trên bàn tay y hiện ra vảy rồng màu vàng, ngón tay càng mọc ra gai nhọn màu vàng, Nguyệt Hồn Câu bị tóm chặt lấy, không cách nào tiến lên mảy may.

Nhưng trên Nguyệt Hồn Câu đột nhiên toả ra ngân quang dọa người, trong đó còn kèm theo đạo đạo ma quang huyết hồng.

Thần sắc Tiểu Bạch Long đại biến, toàn thân đại phóng kim quang, như sóng dữ bộc phát ra xung quanh, càng có tiếng long ngâm phóng lên tận trời.

Không đợi kim quang triệt để nở rộ, "Ầm" một tiếng vang thật lớn, Nguyệt Hồn Câu bạo liệt ra.

Một đoàn kiêu dương màu bạc trống rỗng xuất hiện, trong đó xen lẫn đạo đạo huyết hồng ma quang, tuỳ tiện áp đảo kim quang bộc phát, che mất thân thể Tiểu Bạch Long.

Một tiếng nổ vang rung trời, vô số sóng ánh sáng màu bạc bắn ra, điên cuồng tứ tán, trong chốc lát tạo thành một cỗ gió lốc cuồng mãnh không gì sánh được, quét sạch hết thảy trong phương viên vài dặm.

"Tiền bối!"

Thẩm Lạc vốn tưởng Tiểu Bạch Long nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ sự tình đột biến như thế, thả người hóa thành một đạo xích quang, nhào vào trong gió lốc ngân quang.

Vu Man Nhi cũng vội vàng tiến lên, nhưng thần hồn nàng bị thương, hành động chậm chạp, không chờ nàng khởi hành, gió lốc ngập trời đã mãnh liệt phóng tới, cuốn bay ra ngoài.

Nàng liên tục vận công, lúc này mới ổn định thân hình, nhưng cả người bị cuốn bay ra sau mấy trăm trượng.

Vu Man Nhi vừa giữ vững thân thể, lập tức muốn tìm kiếm hai người Thẩm Lạc, nhưng một đạo xích quang từ bên trong điện xạ ra, chính là Thẩm Lạc, trong ngực hắn đang ôm Tiểu Bạch Long.

Tiểu Bạch Long nhìn cực kỳ thê thảm, nửa người máu thịt be bét, bị thương cực nặng, nếu là tu sĩ bình thường chỉ sợ đã tắt thở.

Cũng may Tiểu Bạch Long là Long tộc, giờ phút này toàn thân hiện ra vảy rồng màu vàng, trên trán mọc ra hai cái sừng rồng, cả người đã bán long hóa, vảy rồng cứng rắn không gì sánh được có thể bảo vệ y một mạng, thậm chí còn chưa hôn mê.

"Ngao Liệt tiền bối!"

Vu Man Nhi nhìn thấy Tiểu Bạch Long thảm trạng, quá sợ hãi, vội vàng nghênh đón, cũng lật tay lấy ra một viên đá quý màu xanh lục, nhanh chóng thi triển một môn bí pháp.

Trong bảo thạch bắn ra một đạo lục quang chui vào thân thể Tiểu Bạch Long, vết thương trên người Tiểu Bạch Long bắt đầu khép lại, bất quá tốc độ phi thường chậm, tựa hồ có cỗ lực lượng ngăn cản bí pháp phát huy hiệu quả.

"Chớ nóng vội trị liệu, rời nơi đây trước đã!" Thẩm Lạc nhanh chóng nói, sau đó bắt lấy Vu Man Nhi, toàn lực phi độn về phía trước.

Hắn còn chưa phi độn bao xa, phía trước đột nhiên loé lên màu máu, một bóng người màu đỏ ngòm như quỷ mị trống rỗng xuất hiện, chính là Cửu Đầu Trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận