Đại Mộng Chủ

Chương 1954: Không đúng

Bên ngoài Vạn Phật Kim Tháp đám người chờ giây lát, cũng không thấy có người tới gần nơi này, ánh mắt mới đồng loạt dời về phía kim tháp, thấy cột sáng màu đen từ nơi xa phóng tới đánh vào trên thân tháp, ma khí nồng nặc ý đồ xâm nhiễm bảo tháp.

Các pháp tướng Phật điêu khắc trên bảo tháp, thời khắc này đồng loạt phát sáng, quanh thân phân tách hào quang màu vàng, chậm rãi lan tràn bao trùm toàn bộ kim tháp, ngăn chặn ma khí ăn mòn.

Ma khí màu đen giao hòa kim quang trên bảo tháp, tựa như nước rơi vào trong chảo dầu, lập tức bạo phát trận trận tiếng vang đôm đốp kịch liệt, kim quang không ngừng bị ăn mòn, ma khí màu đen dần dần thâm nhập, ý đồ xâm nhiễm bản thể bảo tháp.

Đúng lúc này, một trận Phạn âm bỗng nhiên từ trong hư không vang lên, pháp tướng Phật điêu khắc trên Vạn Phật Kim Tháp đồng loạt tuôn trào quang mang đen trắng, lan tràn lên trên đỉnh tháp.

Quang mang đen trắng ngưng tụ, một bóng người đen trắng trống rỗng xuất hiện, huyền không đứng trên đỉnh tháp, dưới chân hiện một vòng tròn quang trận, năng thân thể y lên.

Nhân ảnh đen trắng hơi mơ hồ, mọi người từ bên dưới tháp xa xa nhìn lên, cảm thấy khí tức thân nhân ảnh cổ quái, không cách nào thấy rõ mặt mũi của y.

Sau khi nhân ảnh xuất hiện, trong miệng ngâm tụng một tiếng niệm phật, bắt đầu tay kết pháp ấn, chỉ xuống bảo thấp dưới chân một chỉ.

Những pháp tướng Phật được điêu khắc trên Vạn Phật Kim Tháp, thời khắc này đột nhiên giống như sống lại, mỗi một động tác đều phát sinh biến hóa, hoặc nắm tay, hoặc dựng thẳng chưởng, hoặc nhặt hoa, kết pháp ấn khác biệt không giống nhau.

Trận trận Phạn ngữ vang vọng hư không, từ trên Vạn Phật Kim Tháp lan truyền xung quanh, bên ngoài tháp đám người Tôn Bà Bà nghe ngóng, tâm cảnh không tự chủ được bắt đầu bày biện thái độ bình thản.

Ngay sau đó, hào mang trên Vạn Phật Kim Tháp tăng vọt, một tầng kim quang cấm chế hóa thành một kim quang tháp ảnh càng thêm to lớn, bao phủ toàn bộ bên ngoài bảo tháp, như mặc vào cho bảo tháp một tầng giáp trụ, ngăn chặn cột sáng màu đen xung kích.

Ngoài hơn mười dặm, trong Tu Di Diện, Tử Tiên Sinh dường như cảm ứng được biến hóa bên này, nhếch miệng cười lạnh.

Gã lật tay từ trong ngực móc ra một bình nhỏ màu tím đen, sau đó mở nắp bình nhỏ một giọt máu đen nồng đậm xuống mặt sàn đại điện.

"Tách"

Huyết dịch rơi xuống mặt sàn, bắn tung tóe tứ tán, một mảnh huyết quang lập tức lan tràn bốn phía, xông vào bên trong từng đạo từng đạo phù văn đại trận, tiếp theo thuận phù văn trên năm cây cột dâng lên, tiến nhập mặt trời bằng đá trên nóc đại điện.

Một chớp mắt tiếp theo, một đạo huyết quang từ trung tâm mặt trời bắn xuất, trực tiếp vượt qua hơn mười dặm, đánh vào cấm chế trên Vạn Phật Kim Tháp.

Cấm chế xung quanh bảo tháp bị một kích huyết quang đánh trúng, lập tức kim quang đại tác, dần dần thu nhỏ.

Bên trong Vạn Phật Kim Tháp.

Tám người Thẩm Lạc sau khi trải qua một phen đau khổ, cuối cùng thông qua khảo nghiệm của tầng hai, tiến nhập tầng thứ ba.

Không gian tầng ba là vô ngần sa mạc, nơi tầm mắt nhìn thấy, xa xa cách vạn dặm cũng không nhìn thấy nửa điểm màu xanh của thực vật, chỉ có trên đỉnh đầu một vòng ánh sáng chói chang, hoà hợp phong cảnh vô ngần sa mạc.

Lần trước khi tiến vào không gian tầng khác, bọn hắn tự tìm cho mình một khu vực riêng, lần này bọn hắn không nhìn thấy bia đá hay nghe thanh âm thần bí nhắc nhở nội dung khảo nghiệm, đám người hiện tại không biết tầng thứ ba này khảo nghiệm thư thế nào, cho nên tạm thời không tách nhau.

Tôn Ngộ Không và hai vị Bồ Tát đi trước mặt, thỉnh thoảng ngự không ngàn trượng, nhìn xuống đại địa tìm kiếm một phen, Thẩm Lạc Bắc Minh Côn và Bạch Linh Lung cách bọn họ hơi xa một chút.

Còn hai người Mê Tô và Viên tổ thì đi phía sau nhất.

Nhóm của Mê Tô đã giảm quân số một người, thời khắc này sắc mặt hai người không tốt chút nào, cũng không nói chuyện với nhau, chỉ im lặng đi đường.

Đúng lúc này, hư không bốn phía bỗng nhiên chấn động, mặt cát đột nhiên chấn động kịch liệt. Trong lòng Thẩm Lạc chợt động, nhìn bốn phía xung quanh, liền thấy mặt cát xung quanh đột nhiên chập trùng kịch liệt, phảng phất như có cự thú đi ngang.

"Ngự không."

Thẩm Lạc quát khẽ một tiếng, dẫn đầu bay lên không trung, Bạch Linh Lung và Bắc Minh Côn cũng theo sát phía sau. Cách đó không xa, ba người Tôn Ngộ Không đã từ lâu bay lên trên không trung.

Mọi người cúi đầu nhìn xuống đại địa, kinh ngạc phát hiện, không phải sa mạc dưới chân phát sinh biến hóa, mà là toàn bộ vô ngần sa mạc đều phát sinh biến hoá.

Thời khắc này, toàn bộ sa mạc đang cuồn cuộn chấn động kịch liệt, cát vàng bị một cỗ lực lượng vô hình khuấy động, nhấc lên sóng cát cao mấy trăm trượng, không ngừng vỗ đánh khắp nơi.

Thời điểm mọi người kinh nghi bất định, ánh mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên ngưng tụ, nhìn hai người Mê Tô và Viên tổ.

Hắn kinh ngạc phát hiện, hai người kia vậy mà không ngự không như bọn hắn, ngược lại đứng nguyên chỗ, thân hình đang theo sa mạc chập trùng mà lung lay không ngừng. Giống như cảm nhận được ánh mắt Thẩm Lạc nhìn chăm chú, Mê Tô ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc, bỗng nhiên miệng khẽ nở nụ cười.

"Không đúng…" Thẩm Lạc lập tức cảm thấy có chỗ không ổn, cúi người lao vọt xuống chỗ hai người Mê Tô.

liền hướng phía hai người phương hướng lên đi qua.

Lúc này, Viên tổ và Mê Tô lại riêng phần mình lấy ra một bình nhỏ màu tím đen, một bình thì trực tiếp nắm tay bóp nát, một bình còn lại mở nắp, chúc miệng mình xuống mặt cát.

Bình nhỏ trong tay Viên tổ vỡ vụn, theo gã vung tay lập tức có cuồn cuộn ma khí lan tràn, bao phủ không gian bốn phía.

Bình nhỏ trong tay Mê Tô, thì nhỏ xuống một giọt máu đen nồng đậm, sau khi rơi xuống mặt cát, trong nháy mắt xâm nhiễm mảng lớn cát vàng, nhuộm cát vàng thành một màu đen.

Đám người nhìn thấy, mảng lớn cát vàng lấy tốc độ mà mắt thường có thể quan sát biến thành cát đen, cũng có thể thấy được một màu đen đang khuếch trương toàn bộ sa mạc.

Không gian bốn phía chấn động kịch liệt, trong hư không tựa hồ có đồ vật bị ma khí ăn mòn phá hư. Cùng lúc đó Vạn Phật Kim Tháp chấn động kịch liệt, Phật tướng điêu khắc bên ngoài tầng ba bảo tháp bỗng nhiên cuồn cuộn phun trào sương mù màu đen, kim quang trên Phật tướng trong nháy mắt ảm đạm.

Hư ảnh kim tháp bao phủ Vạn Phật Kim Tháp kịch liệt chập chờn, kim quang dần trở nên mờ đi.

Đạo huyết quang lập tức bắt được cơ hội này, "Ầm" Một tiếng, công phá cấm chế phòng ngự kim ảnh tháp.

Nhân ảnh đen trắng nhận phản phệ, căn bản không kịp ngăn cản, thân hình lảo đảo, đạo huyết quang thừa thế xông lên đánh xuyên qua tất cả phòng ngự, chui vào trong Vạn Phật Kim Tháp.

Bên ngoài Tu Di Điện, trên nóc đại điện cột sáng màu đen biến mất.

Kim quang cấm chế bên ngoài đại điện chớp động quang mang, một mũi nhọn xoắn ốc toả sáng quang mang màu vàng, trên đỉnh mũi nhọn nổ bắn kim quang, rốt cuộc bình chướng cấm chế đâm vào bên trong kim quang câm chế.

Ngay sau đó, đám mây độc thuận mũi nhọn, trào vào bên trong kim quang cấm chế.

Hào quang màu vàng rốt cuộc bị đột phá, dưới đám mây độc ăn mòn, nhanh chóng tan rã, cho đến khi biến mất.

Bạch Xuyên và Tổ Long vui mừng, một người thì thôi động Vạn Độc Hồ Lô thu hồi đám mây độc, người còn lại đưa tay triệu hồi mũi nhọn màu vàng, thân hình hai người lao thẳng đến đại điện, trực tiếp đụng mở đại môn Tu Di Điện.

"Đồ hỗn trướng, các ngươi muốn chết." Bên trong đại điện, lông mày Tử Tiên Sinh giương lên, giận dữ quát.

Hai người Tổ Long nhìn lướt qua tình huống trong điện, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc này cũng không khách khí, đồng thời xuất thủ, công kích Tử Tiên Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận