Đại Mộng Chủ

Chương 1523: Không hợp với lẽ thường

"Thẩm đạo hữu, Thiên Cơ thành đã xảy ra chuyện gì, tại sao là ngươi đến đây trợ giúp?" Vô Danh trưởng lão nhìn dấu tích chiến đấu lưu lại trên người Thẩm Lạc, nghi hoặc hỏi.

"Hai vị tiền bối, kỳ thật ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là phát hiện có người độn địa chạy tới bên này, nên một đường theo sau, phát hiện ngài bị đại trận vây khốn, nên thử cứu viện ra." Thẩm Lạc nói.

Trong khi nói chuyện, thanh âm ồn ào bên ngoài đại tác, mấy người cũng vội vàng mở cửa mật thất, đi ra ngoài đón.

Mấy người vừa ra cửa, bỗng thấy Mạc Vong trưởng lão mang theo bảy, tám trưởng lão Thiên Cơ thành cùng đông đảo đệ tử đi tới ngoài cửa mật thất, đang định cường công phá vỡ cửa lớn.

"Mạc Vong, ngươi không phải còn đang bế quan dưỡng thương à, sao lại tới đây làm gì?" Phúc trưởng lão ngạc nhiên hỏi.

"Là Nhiếp cô nương cắt ngang ta bế quan, nói ta biết Vô Danh trưởng lão bên này đang gặp nguy hiểm, cho nên ta lập tức dẫn người tới chi viện, các ngươi thế nào?" Mạc Vong trưởng lão cũng có chút ngạc nhiên hỏi.

"Chúng ta thực sự bị bọn Xa Thanh Thiên tập kích, kém chút bị vây trong đại trận ra không được, may là Thẩm Lạc đạo hữu cứu chúng ta ra." Vô Danh trưởng lão giải thích.

"Lúc trước ta nói Thải Châu đi tìm Phúc trưởng lão cầu viện, nàng nhất định không tìm được người, mới đi thông tri cho Mạc Vong trưởng lão. Đúng rồi Thải Châu đâu, sao không thấy nàng?" Thẩm Lạc nhìn xung quanh, nhưng không thấy thân ảnh của nàng.

"Ta để Nhiếp cô nương hỗ trợ đi thông tri cho Man Phách trưởng lão, lúc này hẳn là đang bên công xưởng luyện yển." Mạc Vong trưởng lão nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, thoáng yên tâm một chút.

"Các nơi khác trong thành có dị dạng gì không?" Vô Danh trưởng lão vội vàng hỏi.

"Trước mắt nơi khác cũng không phát hiện dị dạng, Yển Vô Sư đã dẫn người đi tuần tra, hẳn là. . ."

Mạc Vong trưởng lão còn chưa dứt lời, một tiếng nổ lớn đột nhiên từ đằng xa truyền đến.

Đám người vội nhìn lại nơi phát ra tiếng nổ, chỉ thấy nơi xa có một đạo hỏa quang phóng lên tận trời, thẳng tới trăm trượng trên không, cơ hồ chiếu rọi toàn bộ Thiên Cơ thành như ban ngày.

"Phương hướng kia. . ." Phúc trưởng lão hơi nhướng mày.

"Là công xưởng luyện yển, nguy rồi." Thẩm Lạc lập tức hoảng sợ nói.

Hắn bất chấp thứ gì khác, lúc này quanh thân loé lên độn quang, thân hình trong nháy mắt hóa hồng biến mất.

Vô Danh trưởng lão thấy thế, phân phó: "Phúc trưởng lão, ngươi dẫn người đi thẳng đến trụ sở bọn Xa Thanh Thiên, xem bọn hắn có động tĩnh gì không, nếu có dị thường, lập tức động thủ bắt người, nếu cần thiết có thể trực tiếp đánh giết."

"Được." Phúc trưởng lão lên tiếng, lập tức dẫn người rời đi.

"Mạc Vong, ngươi cũng mang theo một bộ phận đi tìm Yển Vô Sư, ưu tiên bảo đảm an toàn của hắn." Vô Danh trưởng lão nhìn về phía Mạc Vong trưởng lão, nói.

Mạc Vong trưởng lão nhẹ gật đầu, cũng lập tức dẫn người rời đi.

Những người còn lại thì theo Vô Danh trưởng lão chạy gấp tới công xưởng luyện yển.

Lúc Thẩm Lạc chạy đến công xưởng luyện yển, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi đứng tại đương trường.

Giờ phút này, toàn bộ công xưởng đã bị san bằng thành đất bằng, trước mắt đều là cảnh đổ nát thê lương và vết cháy đen kịt của hỏa diễm.

"Thải Châu, Man Phách trưởng lão?" Thẩm Lạc lập tức lớn tiếng gọi.

Thần niệm của hắn phóng thích ra, tra xét rõ mảnh phế tích này.

Lúc này, một mảnh tường sụp đổ đột nhiên bị một nguồn lực lượng từ phía dưới đẩy lên, thân ảnh Nhiếp Thải Châu lập tức hiển lộ ra.

"Ta ở chỗ này." Nàng khẽ gọi một tiếng.

Thẩm Lạc thấy thế, vội vàng chạy tới, liền thấy quần áo trên người Nhiếp Thải Châu nhuốm máu, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Bên chân của nàng, còn nằm vật xuống một người, cũng máu me đầy người, chính là Man Phách trưởng lão.

"Thải Châu, nàng thế nào, có thụ thương không?" Thẩm Lạc lo lắng, vội vàng hỏi.

"Ta không sao, chỉ bị vết thương nhẹ, bất quá Man Phách trưởng lão bị thương nghiêm trọng, đã hôn mê rồi." Nhiếp Thải Châu lắc đầu, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, cẩn thận kiểm tra một hồi, xác nhận Nhiếp Thải Châu hoàn toàn không có gì đáng ngại, lúc này mới cúi người cẩn thận xem xét thương thế Man Phách trưởng lão.

"Rốt cuộc bên này xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc vừa kiểm tra thương thế, vừa hỏi.

"Ta cũng không biết rõ, lúc ta đi tới bên này, bỗng thấy nơi này bị một toà pháp trận ngăn cách ba động linh lực, bởi vì lo lắng Man Phách trưởng lão bị tập kích, thế là tranh thủ thời gian phá trận. Chờ ta thật vất vả phá vỡ pháp trận, tiến vào công xưởng, thì thấy có ba người đang liên thủ vây công Man Phách trưởng lão, khi đó lão đã thụ thương rất nặng." Nhiếp Thải Châu nói.

"Vô Danh trưởng lão bên kia cũng bị tập kích, bất quá cũng may không thụ thương, những người tập kích đâu rồi?" Thẩm Lạc lấy ra một viên đan dược cho Man Phách trưởng lão ăn vào.

"Bọn hắn thấy ta tới, thế là phân ra một người giao chiến với ta, còn lại hai người tiếp tục tiến công Man Phách trưởng lão, rất nhanh đánh lão trọng thương, sau đó vứt xuống một viên cầu xích hồng, rồi trốn đi. Ta vì bảo hộ Man Phách trưởng lão, nên không đuổi bắt, cho nên cũng không thấy được bọn hắn bỏ chạy đến nơi nào." Nhiếp Thải Châu tiếp tục nói.

"Bọn gia hỏa này muốn làm gì. . ." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

Hắn vừa dứt lời, chỗ Thiên Cơ thành khác lại có tiếng nổ vang, ngay sau đó truyền đến một trận thanh âm hô giết.

Trong màn đêm, hỏa quang trùng thiên dâng lên khắp nơi.

Lúc này, Vô Danh trưởng lão cũng dẫn người chạy tới, hỏi rõ tình huống bên này, trong mắt lóe lên vẻ do dự.

Đúng lúc này, thần sắc y bỗng nhiên biến đổi, quay đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy tòa Cơ Quan thành từ đằng xa bay lên không, treo trên Thiên Cơ thành.

"Đệ tử Thiên Cơ thành nghe lệnh, ta chính là hậu nhân sơ đại thành chủ Xa Viên, bởi vì chức thành chủ bị người cướp, hôm nay khởi sự đoạt lại chức thành chủ, tất cả bỏ gian tà theo chính nghĩa sẽ có công, tất cả phản loạn chống cự, chết!" Một bóng người đứng lặng trên đầu tường cơ quan, cao giọng quát.

"Xa Thanh Thiên. . ." Ánh mắt Vô Danh trưởng lộ ra sát cơ, chậm rãi hô.

"Bọn gia hỏa này tại sao làm như thế? Hẳn là bọn hắn biết ngày mai không thắng được tiền bối, cho nên mới sớm phát động công kích?" Thẩm Lạc nghi hoặc hỏi, nhưng dù sao cảm thấy có chút không hợp lý.

"Ta cũng cảm thấy không thích hợp." Trong lòng Vô Danh trưởng lão cũng có một tia bất an.

"Tiền bối, ngài nói bọn hắn vì sao chỉ phái một mình Dư ma ma tiến đến bày trận đối phó ngài, ngược lại có ba người đến đây ám sát Man Phách trưởng lão? Hôm nay ngài ấy tỷ thí đã thắng, dù giết ngài ấy cũng không còn tác dụng gì nữa?" Thẩm Lạc hỏi.

"Không sai, cái này không hợp với lẽ thường." Vô Danh trưởng lão nghe vậy, cũng gật đầu nói.

"Đúng rồi, lúc trước bọn hắn đả thương Man Phách trưởng lão, còn từng lục lọi trên thân ngài ấy, cuối cùng cướp đi hai nhẫn trữ vật." Nhiếp Thải Châu chợt nhớ tới một chuyện, nói.

Vô Danh trưởng lão nghe vậy, lập tức cúi người xuống, tìm trên người Man Phách trưởng lão.

"Có lẽ mục tiêu của bọn hắn chính là Man Phách. . ." Rất nhanh, sắc mặt y trở nên càng ngưng trọng thêm.

"Hẳn là, bọn hắn cướp đoạt thứ gì trên người Man Phách trưởng lão?" Thẩm Lạc cũng lập tức phản ứng kịp.

"Là lệnh bài trưởng lão." Vô Danh trưởng lão trầm ngâm nói.

"Bọn hắn muốn lệnh bài làm gì?" Thẩm Lạc có chút khó hiểu hỏi.

"Cái này. . . Ngươi có chỗ không biết. . ." Vô Danh trưởng lão đang muốn giải thích, trên đỉnh đầu bỗng nhiên ánh lửa đại thịnh.

Trên Cơ Quan thành kia truyền đến trận trận oanh minh kịch liệt, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm to lớn, như hoả vũ lưu tinh từ bên trên nện như điên xuống, tứ tán về phía mặt đất.

Các nơi trong thành đều bị công kích, trong lúc nhất thời nổ tung vô số ánh lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận