Đại Mộng Chủ

Chương 1999: Tạo hoá nghịch thiên

"Ầm" một tiếng bạo minh.

Trường đao trên tay Thẩm Lạc chấn động, đao quang băng tán ra, thoát ly phất trần trói buộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người.

Lúc này, bầu trời trên không Ngạo Lai quốc, chẳng biết lúc nào mây đen ngưng tụ tới một màu đen kịt vô cùng, không một tiếng động đè lên đầu tường.

"Ầm ầm" theo một tiếng sấm rền nổ vang, khiến bọn hắn chú ý.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Yêu Phong kinh nghi hỏi.

"Động tĩnh này. . . Có người muốn độ kiếp?" Phục Thổ trầm giọng hô.

"Là tiểu tử trên đầu tường kia, xem bộ dạng là sắp đột phá Thái Ất cảnh, dẫn tới lôi kiếp tam tai." Hắc Liên đạo trưởng nói.

Tiếng nói của gã vừa rơi xuống, hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhìn sang bên kia.

Chỉ thấy Lục Hóa Minh đang khoanh chân ngồi ở trên đầu thành, quanh thân bao phủ một tầng quang mang màu vàng, thiên địa linh khí bàng bạc xung quanh đang tụ tập đến y.

"Mới vào Thái Ất cảnh, lại có thể dẫn tới lôi kiếp, xem ra tiểu tử kia cũng không phải người bình thường, nếu lát nữa giết không được Thẩm Lạc, vậy giết hắn trước, không thể để nhân tộc gia tăng một thêm cường giả Thái Ất." Yêu Phong nhíu mày quát.

"Giao cho ta." Trong mắt Phục Thổ lộ ra hàn quang, trầm giọng nói.

Vừa rồi giao thủ với Thẩm Lạc, gã ăn thiệt thòi không nhỏ, giờ phút này muốn kéo lại da mặt một chút.

Dứt lời, gã cũng không cho hai người khác cơ hội phản bác, thân hình nhảy lên, bay về phía đầu tường.

"Chạy đâu." Thẩm Lạc thấy gã ly khai, nào không biết ý đồ của gã, thân hình lóe lên, muốn tiến lên ngăn cản.

Chỉ là thân ảnh của hắn vừa mới khẽ động, trước người đã có hai người ngăn lại.

"Thẩm đạo hữu, đối thủ của ngươi là ta." Ánh mắt Yêu Phong liếc qua Lục Hóa Minh bên kia, mỉa mai cười nói.

"Cút cho ta."

Thẩm Lạc không nói hai lời, trường đao trong tay bỗng nhiên chém ngang ra, đao mang càng hơn một phần trước đó.

Yêu Phong không mảy may nhường, một tay nắm chặt vô lượng ngọc bích bên hông, một tay khác ngưng tụ tử quang, chặn lại đao mang Minh Hồng chiến đao.

Cả hai đụng vào nhau, phát ra một tiếng bạo minh kinh thiên động địa.

Hào quang màu tím trong nháy mắt tăng vọt, nuốt hết đao mang xanh biếc, hóa thành một đạo u quang chảy vào trong vô lượng ngọc bích.

Hắc Liên đạo trưởng cũng phóng lên, đánh qua phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nóng lòng không thôi, nhưng không rảnh đi đầu tường thi cứu.

Trên đầu thành, Lục Hóa Minh đã vượt qua bậc cửa Thái Ất cảnh, giờ phút này đang đang thu nạp thiên địa linh khí cũng cố cảnh giới, dẫn tới Lôi tai đã là bất hạnh, nếu lại bị Phục Thổ thừa dịp công kích, tất nhiên sẽ phải bỏ mạng tại chỗ.

Cổ Hóa Linh thấy cao thủ Thái Ất cảnh phóng đến bên này, thần sắc lập tức khẩn trương tới cực điểm.

"Ngươi bảo vệ hắn cẩn thận, tên kia giao cho ta." Lúc này, Bạch Tiêu Thiên bỗng nhiên chắn trước người cả hai, nói.

"Ngươi, ngươi cẩn thận chút. . . . . Cổ Hóa Linh nhìn bóng lưng y, nỉ non nói.

Bạch Tiêu Thiên không trả lời, sải bước tới trước ba bước, đứng nghiêm lại, hai tay bắt đầu kết ấn, trong miệng vang lên trận trận thanh âm ngâm tụng.

Một cái chớp mắt tiếp theo, trên người y sáng lên quang mang thánh khiết màu trắng, cà xa xanh nhạt không gió tự bay, một cỗ khí tức phái nhiên bắt đầu từ thể nội y hiện lên.

Trên đỉnh đầu y, từng điểm giới ba màu vàng hiển hiện ra.

Phía sau y cũng vang lên tiếng Phạn âm, trận trận thanh âm ngâm tụng Kim Cương Kinh quanh quẩn trong hư không, thanh âm càng lúc càng lớn, thanh âm từ một người dần dần diễn biến thành một quần thể.

Cho đến cuối cùng, như có mấy trăm người cùng ngâm tụng.

"Đệ tử tu thân giữ giới, pháp duyên rộng kết, thỉnh nguyện pháp lực năm trăm La Hán, hôm nay chiếu lên thân ta." Bạch Tiên Thiên nhắm nghiền hai mắt, tựa như thiền sư đang nhắm mắt ngậm miệng tu hành đứng yên tại đó.

Phục Thổ bay đến bên này, ngay từ đầu chỉ thấy một tăng nhân đứng ở phía trước, cũng không cảm thấy gì cả, nhưng sau một cái chớp mắt, ánh mắt của gã đột nhiên co lại.

Trong tầm mắt của gã, quanh thân Bạch Tiêu Thiên bỗng nhiên sáng lên ánh sáng lưu ly, như khổng tước xòe đuôi.

Trong bảo quang lưu ly, mơ hồ có năm trăm thân ảnh La Hán xen vào nhau tinh tế hiển hiện trong đó, đều như lão tăng nhập định, tất cả đều ngậm miệng nhắm mắt, trên thân không có khí tức lưu động.

"Hừ, giả thần giả quỷ." Phục Thổ thầm nghĩ.

Quanh thân gã cũng tỏa ra ánh sáng, cơ bắp phía dưới hắc bào phồng lên, trên cánh tay phải cơ bắp gồ lên, từng vòng từng vòng phù văn Ma tộc quấn quanh ở trên cánh tay, ngưng kết ra một cỗ lực lượng cường đại vô cùng.

"Thiên Trọng Sơn."

Gã quát lớn một tiếng, một quyền nện xuống phía đầu tường.

Chỉ thấy ngoài thân gã ngưng tụ ra một đạo quyền ảnh to lớn, giống như núi cao đập xuống đầu tường. Những nơi đi qua, hư không chấn động, không gian băng liệt, trên không tường thành bị xé mở mấy vết nứt màu đen đáng sợ.

Lúc này, Bạch Tiêu Thiên nhắm chặt hai mắt bỗng trợn mở, tất cả thanh âm ngâm tụng trong hư không cũng biến mất theo.

Một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả hư ảnh La Hán sau lưng y đều co vào, sáp nhập vào trong cơ thể y, khí tức trên thân tăng vọt, vọt thẳng phá bình cảnh Thái Ất, một đường thăng đến Thái Ất trung kỳ.

Mi tâm Bạch Tiêu Thiên hiện ra một vệt màu vàng, phảng phất mở ra một thiên nhãn.

Trong tầm mắt của y, động tác Phục Thổ biến thành dị thường chậm chạp.

"La Hán Phục Ma." Y quát nhẹ một tiếng, thân hình lướt thẳng lên nghênh kích Phục Thổ.

Chỉ một thoáng, quanh thân y ánh sáng đại tác, một quyền vung ra, năm trăm quyền ảnh hiển hiện, lít nha lít nhít, thanh thế chấn thiên.

"Ầm ầm."

Liên tiếp thanh âm nổ đùng trên không đầu tường.

Mấy trăm quyền ảnh cơ hồ sau một hơi đã oanh kích xong, quyền ảnh Thiên Trọng Sơn của Phục Thổ như giấy mỏng, trong quyền ảnh đầy trời bị xé nứt, rất nhanh tan rã.

Thân thể của gã cũng liên tiếp đụng phải trọng kích, phát ra trận trận tiếng vang trầm trầm, bị đánh bay ra sau, trong miệng thổ huyết không ngừng.

Trên đầu thành, Bạch Tiêu Thiên đánh lui Phục Thổ, cũng không thừa thắng xông lên, mà vẫn như cũ lựa chọn lưu tại chỗ, bảo hộ Lục Hóa Minh, hộ đạo một đoạn đường.

"Ầm."

Lại một tiếng vang chấn thiên truyền đến cửu thiên, lôi quang đột nhiên sáng lên, một lôi trì màu vàng nổi lên, bên trong điện tương cuồn cuộn, thanh thế rất đáng sợ.

Cổ Hóa Linh nhìn lên bầu trời xuất hiện lôi trì, bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi không cách nào nói rõ, nàng nhìn thoáng qua Lục Hoá Minh đang nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt biến đến vô cùng trắng bệch.

Nàng cũng không nghĩ tới, Lục Hóa Minh thu nạp Cửu Linh thai tâm xong, không chỉ ngoài ý muốn luyện hóa ma khí Xi Vưu còn sót lại thể nội, thêm nữa bản thân trải qua nhiều năm tích lũy, thoát khỏi khống chế thì không nói, vậy mà còn một lần hành động đột phá bình cảnh, tiến cấp tới Thái Ất cảnh.

Nhưng không may, nương theo đột phá cảnh giới, còn có tam tai lôi kiếp đến.

Vận khí này, đại khái chỉ có Thẩm Lạc một lần đưa tới tam tai đồng thời phủ xuống.

Trước mắt Bạch Tiêu Thiên mặc dù chặn được Phục Thổ, nhưng khi lôi kiếp hạ xuống, Lục Hóa Minh có thể ngăn cản được sao?

Đối với chuyện này, Cổ Hóa Linh không nắm chắc, trong lòng Thẩm Lạc cũng không dám chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận