Đại Mộng Chủ

Chương 1473: Gây họa đến Thanh Khâu

"Kẻ theo Quỷ Đạo khi tiến giai Chân Tiên cần vượt qua Âm Lôi kiếp, kiếp nạn này tùy tâm mà phát, sẽ không hiển lộ rõ ràng bên ngoài." Triệu Phi Kích nói.

"Thì ra như vậy." Thẩm Lạc chưa nghe nói qua tình huống này, nên có chút ngạc nhiên.

Bất quá hắn nhanh thu hồi lòng hiếu kì, sau khi dò xét hai mắt Quỷ Tướng nói: "Ngươi mới tiến cấp Chân Tiên kỳ, cảnh giới còn chưa vững chắc, vào túi càn khôn hảo hảo củng cố tu vi, trong đó có một ít thân thể âm thú, vừa vặn cho ngươi bồi bổ."

Triệu Phi Kích đang có ý đó, hóa thành một đạo hắc quang bay vào túi càn khôn.

Lại có thêm một linh sủng tiến giai Chân Tiên, Thẩm Lạc cảm thấy mừng thầm, bay về phía Ngũ Chỉ Sơn.

"Không tốt, Thẩm đạo hữu, thần hồn Thu bà bà kia đột nhiên tuôn ra một cỗ ma khí, từ nội bộ gặm nuốt thần hồn của lão không còn, đã triệt để mẫn diệt rồi. Tên thanh niên Hồ tộc kia cũng giống như vậy, hẳn có người hạ cấm chế trong cơ thể hai người, giết người diệt khẩu!" Thanh âm Hỏa Linh Tử đột nhiên vang lên.

"Cái gì!" Thẩm Lạc nghe vậy giật mình, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, thân hình lóe lên chợt xuất hiện trước Ngũ Chỉ Sơn...

Dưới Ngũ Chỉ Sơn, hai mắt Kính Hà Long Vương trừng trừng, hoàn toàn không có khí tức.

"Chuyện này…?" Hắn nhìn Thiên Sát Thi Vương bên cạnh.

"Vừa rồi mi tâm của lão đột nhiên hiện ra một đoàn hắc quang, bên trong ẩn hiện một đồ án màu đen, sau đó thần hồn lại đột ngột triệt để mẫn diệt, ta nghĩ có dùng Hội Thần Châu thu lấy cũng không kịp." Thiên Sát Thi Vương đờ đẫn mở miệng nói.

"Đồ án thế nào?" Lông mày Thẩm Lạc nhíu một cái, hỏi.

Thiên Sát Thi Vương đưa tay đánh ra một đoàn kim quang, bên trong hiển hiện một đồ án ma văn phức tạp, nhìn như một hồ điệp vỗ cánh bay múa.

Thẩm Lạc chưa thấy qua ma văn này, nên cáo tri việc này cho Hỏa Linh Tử, mới biết thảm trạng của Thu bà bà, thanh niên Hồ tộc kia cũng giống như vậy.

"Xem ra thành Trường An bị tập kích hai lần, cũng không phải một tay Kính Hà Long Vương gây nên, phía sau lão còn có cao nhân khác." Thẩm Lạc trầm giọng nói.

"Đồ án ma văn vừa rồi, sau khi cẩn thận suy nghĩ, ta phát hiện nó giống như Ma Điệp Tâm Ấn." Hỏa Linh Tử lần nữa mở miệng.

"Ma Điệp Tâm Ấn?" Lông mày Thẩm Lạc khẽ động.

"Thần thông Ma Điệp Tâm Ấn, có thể gieo hạt giống Ma Điệp xuống thần hồn kẻ khác, chỉ cần tâm niệm người thi pháp vừa động, hạt giống sẽ nảy mầm, diễn sinh ra vô số Ma Điệp, gặm ăn thần hồn túc chủ không còn, một môn bí pháp bảo thủ bí mật tốt nhất của Ma tộc." Hỏa Linh Tử nói.

"Trong Ma tộc vậy mà có loại bí thuật này." Thẩm Lạc lẩm bẩm một câu, thần sắc có chút ngưng trọng.

Sau khi hắn đạt được Xi Vưu Võ Quyết, coi như tương đối hiểu rõ thần thông Ma tộc, không ngờ trong Ma tộc còn có nhiều bí thuật quỷ dị mà hắn hoàn toàn không biết như vậy.

"Từ thời kỳ Thượng Cổ, Ma tộc đã chống đối các chủng tộc khác trong tam giới, tự nhiên nội tình thâm hậu. Thẩm tiểu tử, không phải ta không xuất lực mà hai người này chết bởi Ma Điệp Ấn, ta cũng không có cách nào." Hỏa Linh Tử nói.

"Nếu bọn hắn đã chết, vậy thì quên đi." Thẩm Lạc thở dài, phất tay áo lên.

Một đoàn hỏa diễm màu vàng bao trùm thủ cấp của Kính Hà Long Vương, bắt đầu cháy hừng hực.

Thủ cấp của Kính Hà Long Vương bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt nhanh chóng hóa thành tro tàn, một đoạn sừng rồng màu đen rớt xuống.

Thẩm Lạc hơi kinh ngạc, nhặt vật này lên, triển khai thần thức dò xét, sắc mặt lập tức vui mừng, đoạn sừng rồng này là một kiện pháp khí trữ vật.

Một kích Phiên Thiên Ấn đã đánh nát thân thể Kính Hà Long Vương, nhiều pháp bảo trên thân rồng này cũng theo đó bị hủy, lúc đó hắn còn âm thầm tiếc rẻ nhưng không ngờ pháp khí trữ vật của Kính Hà Long Vương vậy mà ở trên đầu, tránh thoát vận mệnh hủy diệt.

Thẩm Lạc vận khởi thần thức thâm nhập vào trong đó, bên trong có đông đảo bảo vật, ma khí trân bảo của Ma tộc chiếm đa số, những vật này có tác dụng không lớn, nhưng có một vật hấp dẫn sự chú ý của hắn, chính là tiểu nhân người rơm đã ám toán Viên Thiên Cương, sau lưng người rơm còn treo một bộ cung nhỏ.

Ánh mắt hắn hơi sáng, lấy người rơm ra, một ý niệm quỷ dị từ thân người rơm truyền vào trong đầu của hắn, chính là phương pháp sử dụng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.

Người rơm này tên Khôi Lỗi Vô Hồn, dùng hồn thảo Thượng Cổ kết thành, cung tên nhỏ màu vàng gọi Xạ Hồn Cung, tiểu kiếm tên Diệt Hồn Tiễn, ba vật chung một chỗ, thời kỳ Thượng Cổ khiến người nghe danh sợ mất mật Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.

Tà thuật này có hai phương pháp giết người, thứ nhất giống như Kính Hà Long Vương, lấy huyết dịch đối phương bôi lên Khôi Lỗi Vô Hồn, lại dùng Xạ Hồn Cung và Diệt Hồn Tiễn bắn diệt ba hồn bảy vía địch nhân.

Cách dùng thứ hai càng thêm thần bí, chỉ cần viết tính danh đối phương lên giấy, sau đó dán vào đỉnh đầu Khôi Lỗi Vô Hồn, tiếp theo điểm một chiếc đèn trên đầu khôi lỗi, dưới chân cũng điểm một chiếc đèn, một ngày bái lễ ba lần, bái đến buổi trưa ngày hai mươi mốt, ba hồn bảy vía của địch nhân sẽ bị bái tán, lúc này bắn tên vào người rơm, cứ như vậy đã có thể giết chết đối phương một cách vô hình.

"Bí thuật âm tàn khá lắm." Thẩm Lạc xem hết, âm thầm kinh hãi.

Thuật này quá mức âm hiểm, dùng một lần sẽ hao tổn một phần phúc phận, một thuật bất tường.

Sau khi suy nghĩ, Thẩm Lạc vẫn thu bảo vật này vào.

Hắn sẽ không tùy tiện vận dụng vật này, nhưng nếu gặp đại địch khó đối phó, so sánh lợi hại thì chỉ đành dùng.

Ba kiện bảo vật Can Tương Mạc Tà, Vô Tự Kinh, Phục Ma Thiên Thư cũng ở trong đây, trên ba bảo phát tán trận trận linh quang, nhìn có chút không hợp với ma bảo xung quanh.

Thẩm Lạc lấy tam bảo ra ngoài, tính toán có nên trả Viên Thiên Cương hay không, vừa rồi Viên Thiên Cương nói qua sự tình nhân quả, chưa chắc y sẽ nhận lại tam bảo.

Hắn trầm ngâm một chút, thu tam bảo vào Lâm Lang Hoàn, quay người rời khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Thần sắc Thẩm Lạc đột nhiên hơi đổi, chỉ thấy Chân Long Vô Cực Trận trên tế đàn đã biến mất, hiển nhiên Viên Thiên Cương đã hoàn toàn khu trừ sát khí trên long mạch, thả nó trở về lòng đất.

Mà trên tế đàn cũng nhiều thêm mấy chục thân ảnh, trong đó có cung phụng triều đình lẫn người Quan phủ Đại Đường, bọn họ đang vây quanh Trình Giảo Kim, lấy Viên Thiên Cương làm đầu, kết thành một pháp trận, kiệt lực khu trừ ma khí còn sót lại thể nội Trình Giảo Kim.

Một bên khác, trên mặt đất phụ cận tế đàn trấn áp không ít yêu ma và tộc nhân Hồ tộc, Hoa công công kia cũng ở trong đó, nhưng tất cả đã vẫn lạc.

Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, vội vàng bay ra xa tế đàn, để tránh quấy rầy đám người Viên Thiên Cương thi pháp.

Bên ngoài tế đàn có không ít người, đa số tu sĩ từ bên ngoài đến, thời khắc này sắc mặt quần tu tràn đầy bi phẫn, bầu không khí xung quanh căng thẳng, khiến người ta cảm giác kiềm chế, không bao nhiêu người chú ý đến Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt đảo qua đám người, sau đó bước nhanh đến một người trong góc, người này chính là Hồ Bất Quy, bất quá gã đã thi pháp ẩn giấu khí tức Hồ tộc của mình.

"Hồ huynh, xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc truyền âm hỏi.

"Thẩm huynh, chỉ sợ mọi chuyện không tốt lắm, lần này Trường An bị tấn công, không ít tộc nhân Thanh Khâu Hồ hiệp trợ những yêu ma kia, rất nhiều tộc nhân Hồ tộc bị bắt, Quan phủ Đại Đường và những tông phái khác đã nhận định thành Trường An bị tập kích hai lần, chính do Thanh Khâu Hồ gây nên, bọn họ đã thương định mấy ngày sau đi tới Thanh Khâu Quốc đòi thuyết pháp." Hồ Bất Quy thở dài.

"Thanh Khâu Hồ! Những hồ yêu này là tộc nhân Thanh Khâu Quốc, lúc trước ta bắt được tên thanh niên Hồ tộc kia…! Hồ huynh nhìn như nhận ra lai lịch của hắn?" Thẩm Lạc thì thầm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận