Đại Mộng Chủ

Chương 1420: Vẫn là Ngao Hoằng

"Ngươi cũng biết bí cảnh động phủ thượng cổ, nhưng đến nay đã qua nhiều năm, chỉ sợ sớm đã sụp đổ không còn." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.

Trước mắt chuyện trọng yếu nhất chính là, mau chóng chữa trị gối ngọc, căn bản không rảnh đi tìm bảo vật.

Thấy thuyết phục thế nào cũng vô dụng, Tổ Long tức giận gầm lên: Nếu ngươi đã không muốn buông tha ta, vậy chúng ta ngọc nát đá tan đi."

Dứt lời, toàn thân lão phát sáng kim quang chói mắt, một cỗ hồn lực cường đại không ngừng bành trướng, sắp nổ tung.

"Muốn tự bạo? Lúc ngươi vừa bị ta trấn áp, ngươi thật có cơ hội này, nhưng hiện tại… Đã muộn!" Thẩm Lạc cười lạnh, Bất Chu Sơn tỏa sáng hào quang, áp lực đột ngột tăng gấp mười lần, hồn lực của Tổ Long vừa ngưng đã tán, lần nữa bị trấn áp.

"Sóng sau thắng sóng trước, ta không phải đối thủ của ngươi, muốn giết cứ giết!" Tâm khí Tổ Long tựa hồ cũng bị cỗ áp lực này đè ép mà hoàn toàn biến mất, chán nản nói.

"Các hạ không cần như thế, mặc dù giữa ta và ngươi có hiềm khích, nhưng chuyện đã qua, tha ngươi một con đường sống cũng không phải không được." Thẩm Lạc nói.

"Chuyện này là thật?" Tổ Long hồn nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu…

"Tam giới bây giờ loạn lạc, Long Cung tứ hải cũng không ngoại lệ, xét ngoài mặt cùng bên trong, các hạ xem như lão tổ của Long tộc, chắc hẳn ngươi cũng không hi vọng Long tộc chia năm xẻ bảy? Nếu ngươi có thể hảo hảo phụ tá Ngao Hoằng trọng chấn Đông Hải Long Tộc, thì ta có thể tha ngươi một mạng, còn không ta cũng không ngại cầm tù tàn hồn của ngươi ngàn vạn năm." Thẩm Lạc nói.

"Chỉ như vậy?" Tổ Long hồn nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu, mở miệng nói.

"Không sai." Thẩm Lạc gật đầu nói.

Ánh mắt Tổ Long hơi cổ quái nhìn Thẩm Lạc, hồ nghi hỏi: "Chỉ để ta phụ trợ Ngao Hoằng, hết sức chấn hưng Long tộc, không cần ta làm gì cho ngươi?"

"Không cần, Long Vương đã đáp ứng cho ta mượn Thấm Huyết Cửu Ly Châu rồi." Thẩm Lạc nói.

Tổ Long hồn vẫn như cũ không dám tin tưởng, nửa ngày không nói tiếng nào.

"Tuy Bất Chu Sơn do ta khống chế, nhưng nó vẫn đang không ngừng tiêu hao thần hồn lực của ngươi." Thẩm Lạc mở miệng nhắc nhở.

"Ta đáp ứng ngươi… Nhưng thần hồn của ta đã hao tổn quá nhiều, nếu ly khai Thấm Huyết Cửu Ly Châu, thì sẽ như ánh nến trong gió, không thể tiếp tục tồn tại!" Tổ Long hồn nói.

"Cho dù trở lại Thấm Huyết Cửu Ly Châu, ngươi cũng chỉ có thể rơi vào trạng thái ngủ say. Ta có biện pháp đưa ngươi vào trong thức hải Ngao Hoằng, ngày sau ngươi có thể mượn nhờ lực lượng của Ngao Hoằng mà từ từ hồi phục. Còn về sau, có thả ngươi tự do hay không, cũng không phải ta quyết định." Thẩm Lạc nói.

"Được." Tổ Long hồn trầm ngâm thật lâu, nói.

"Ngươi trước giải trừ bí thuật, chặt đứt liên hệ huyết mạch với Ngao Hoằng, để cho gã tỉnh lại, ta có một số việc muốn nói với gã." Thẩm Lạc nói.

"Ta một khi giải trừ bí thuật, làm sao cam đoan ngươi sẽ không trực tiếp diệt sát ta?" Tổ Long nghi ngờ nói.

"Ta có thể giam cầm tra tấn thần hồn của ngươi một chút, sao lại trực tiếp diệt sát?" Thẩm Lạc cười lạnh, hỏi ngược lại.

Nghe Thẩm Lạc trắng trợn uy hiếp, Tổ Long hồn cảm thấy căn bản không thể đánh bạc cò kè mặc cả, không khỏi thở dài: " Thời nay, Nhân tộc là chủ nhân tam giới sao? Chẳng lẽ đều là người như ngươi vậy?"

Thẩm Lạc không để ý đến lão.

Tổ Long hồn chợt khuấy động lên một tầng ba động hồn lực, viên châu treo ở mi tâm Ngao Hoằng, lúc này bay ra lơ lửng trong hư không.

Ngay sau đó, Ngao Hoằng thở nhẹ ra một tiếng, mở hai mắt.

Xa xa Ngao Trọng thấy thế, bận bịu vọt lên đỡ lấy gã, cẩn thận đánh giá không biết người trước mắt có còn là đệ đệ của mình hay không.

"Đừng lo lắng, gã vẫn là Ngao Hoằng." Lúc này, thanh âm của Thẩm Lạc vang lên, thân thể vốn ngồi xếp bằng cũng đứng lên.

"Ngươi không sao chứ?" Ngao Trọng lại giật mình, nhìn về phía Thẩm Lạc, hỏi.

"Tất nhiên không sao, Ngao Trọng đạo hữu tại sao lại đến đây, Ngao Nhuận và Ngao Thuận đâu?" Thẩm Lạc lắc đầu hỏi.

"Ta bằng vào Lục Đinh Lục Giáp Đại Trận trấn áp bọn họ một lát, hai người kia không biết thi triển thông gì, vậy mà có thể thoát khốn, phi độn đào tẩu. Pháp lực của ta cũng tiêu hao nhiều, nên không đuổi theo, quân tinh nhuệ của Long Cung đã từ bên ngoài trở về, ta mới nhận được tin tức, bọn chúng đã đào tẩu." Ngao Trọng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra nhấc tay khẽ vẫy.

Mặt đất bên cạnh chợt lóe hoàng mang, một đạo thân ảnh màu vàng từ dưới đất bay ra, chính là Thiên Sát Thi Vương.

Lúc trước huyết sắc cốt địch của Vạn Thánh công chúa nhằm vào thần hồn phát động công kích, hắn cân nhắc đến Thiên Sát Thi Vương chính là ẩn chứa thần hồn mà thành, vững chắc kém xa thần hồn tu sĩ, bị tổn thương càng lớn, cho nên hắn mới cho nó độn xuống lòng đất ẩn núp.

Thẩm Lạc thu Thi Vương vào Tiêu Dao Kính, để cho nó chậm rãi tĩnh dưỡng khôi phục.

Ngao Trọng nhìn thấy cử động của Thẩm Lạc, thần sắc hơi động, nhưng cũng không nói gì.

Sau đó hắn đỡ lấy bả vai Ngao Hoằng lay tỉnh gã, nói giao dịch giữa mình và Tổ Long hồn cẩn thận nói qua một lần, Ngao Trọng ở một bên nghe đến trợn mắt há mồm.

Ngao Hoằng cũng bị biến cố bất thình lình làm cho cả kinh, thật lâu khó mà bình phục tâm tình, nhưng vừa trải qua sự tình Đông Hải Long Vương bị những Long Vương khác hại chết, năng lực chịu đựng của gã đã tăng lên thật nhiều.

Chỉ sau một lúc kinh ngạc, thần sắc của gã đã bình tĩnh trở lại, hơi cúi đầu xuống, nhanh chóng suy nghĩ.

"Việc này có thể thực hiện." Rất nhanh, gã giương mắt nhìn về phía Thẩm Lạc, nói.

"Được." Thẩm Lạc khẽ gật đầu.

"Chậm đã, Thẩm đạo hữu, việc này thật sự có thể đảm bảo Ngao Hoằng sẽ không bị đoạt xá? Nếu như có nguy hiểm này, ta nguyện đến thay." Ngao Trọng vẫn có chút không yên lòng nói.

Lúc trước Ngao Trọng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bất lực bỏ mặc Tổ Long hồn tùy ý làm bậy, trước mắt Thẩm Lạc đã khống chế được cục diện, Ngao Trọng tất nhiên muốn tìm phương pháp càng ổn thỏa.

"Không sao, Tổ Long chỉ là một tia tàn hồn, sau một phen giày vò đã hết sức yếu ớt, huống hồ ta còn có bí pháp áp chế, không cần lo lắng lão phản phệ. Mặt khác, ta cũng sẽ truyền lại Bất Chu Trấn Thần Pháp, tuy không có căn cơ tu luyện, nhưng ta tin tưởng lấy tư chất của Ngao Hoằng huynh chỉ cần tu luyện một chút, đã có thể trấn trụ tàn hồn kia rồi." Thẩm Lạc nói.

Ngao Trọng nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thẩm huynh, đại ân này, ta thật sự không biết báo đáp thế nào." Ngao Hoằng nghe mà lòng ấm áp, không khỏi nói.

"Giữa ta và huynh không cần còn so đo, thời gian cấp bách, ta truyền khẩu quyết Bất Chu Trấn Thần Pháp cho huynh trước, huynh thử vận chuyển tu luyện, xem có chỗ khó hiểu không." Thẩm Lạc và Ngao Hoằng khoanh chân ngồi xuống.

Sau đó, hai người tuần tự nhắm mắt lại, bắt đầu giao lưu thần niệm.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Thẩm Lạc và Ngao Hoằng từ trạng thái nhập định tỉnh lại, trên mặt hiển hiện một vệt ý cười.

"Quả nhiên không sai, huynh tu luyện mười phần thông thuận, nhiều nhất sau ba tháng, đã có thể tự mình áp chế tàn hồn Tổ Long rồi." Thẩm Lạc đỡ Ngao Hoằng dậy, mỉm cười nói nói.

"Nhờ Thẩm huynh dốc túi truyền thụ, ta mới có thể thuận lợi như vậy." Ngao Hoằng hơi hổ thẹn nói.

"Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đưa tàn hồn của Tổ Long vào thức hải của huynh, Ngao Hoằng huynh nên chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón." Lời của Thẩm Lạc vừa ra khỏi miệng, thần sắc ba người trở nên nghiêm túc.

Trong không gian thức hải Thẩm Lạc, đầu Kim Long bị đè dưới núi nhỏ kia, thời khắc này thần sắc mệt mỏi, thoạt nhìn có ít nhiều tức giận.

Lão Long thầm mắng vô số câu, nghĩ Thẩm Lạc đã lừa lão.
"Ngươi đừng quên, thân đang ở trong không gian thức hải của ta, thần niệm của ngươi ba động, ta có thể nhận biết được." Thanh âm Thẩm Lạc đột nhiên vang lên.

"Tiểu tử ngươi tính nuốt lời, cầm tù ta?" Tổ Long tức giận hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận