Đại Mộng Chủ

Chương 1434: Cô tửu thiếu nữ (thiếu nữ bán rượu một mình)

Trình Giảo Kim do dự một chút, quay đầu nói với Lý Tịnh: "Thứ trấn áp dưới Đại Nhạn Tháp bên kia can hệ trọng đại, không thể sơ suất, ta phải lập tức đến đó, làm phiền đạo hữu bắt giữ Kim Sí Đại Bằng và Hoa Thập Nương trước?"

Lý Tịnh nghe vậy, do dự một chút, vẫn gật đầu.

Trong mắt Thanh Mao Sư Vương lóe lên vẻ không vui, gã đã đồng ý để Tam đệ bị trấn áp dưới Đại Nhạn Tháp, đối với Sư Đà lĩnh đã vô cùng nhục nhã, trước mắt lại còn bị Lý Tịnh lấy Linh Lung Bảo Tháp bắt giữ, đây không khác gì lại làm nhục gã thêm một lần nữa.

Nắm đấm của gã không khỏi siết chặt thêm mấy phần, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông ra, không nói gì.

Bất quá giờ phút này Trình Giảo Kim cũng không lo chiếu cố cảm thụ của gã, yên lặng truyền âm cho Không Độ thiền sư cùng Thanh Liên tiên tử, nhờ bọn họ chiếu khán nơi đây, y cũng không tin tưởng Yêu tộc và Ma tộc nơi đây.

Nếu như không phải tình huống Đại Nhạn Tháp bên kia khẩn cấp, y cũng không muốn rời khỏi nơi này.

Lý Tịnh vung tay lên, tòa Linh Lung Bảo Tháp trên tay đại phóng kim quang, dần dần phồng lớn gấp mấy trăm lần, hóa thành một tòa bảo tháp thông thấu đứng lặng phía trước.

"Mời vào." Gã nhìn hai người Kim Sí Đại Bằng, nói.

Kim Sí Đại Bằng và Hoa Thập Nương cũng không biểu lộ gì, chỉ im lặng đi vào trong kim tháp.

Sau đó, Lý Tịnh đưa tay vẫy một cái, Linh Lung Bảo Tháp khôi phục nguyên trạng, bay trở về trong tay của y.

"Trình đạo hữu, thật không cần chúng ta hỗ trợ sao?" Lý Tịnh nhíu mày, không nhịn được hỏi. .

"Đa tạ, tạm thời không cần, chúng ta còn khống chế được." Trình Giảo Kim lắc đầu nói.

Nếu ở trong Trường An thành này, bọn y không trấn áp được, còn cần ngoại giới hỗ trợ, vậy mặt mũi Đại Đường quan phủ để ở đâu?

Ngay sau đó, chỉ thấy một vệt kim quang đột ngột từ mặt đất mọc lên, thân ảnh Trình Giảo Kim đã hóa hồng rời đi, chỉ để lại trên quảng trường đám người hai mặt nhìn nhau, đúng là không biết phải làm sao.

Thẩm Lạc một mực lắng nghe động tĩnh bên ngoài, phát giác xung quanh vang lên tiếng oanh minh và thanh âm tà ma gào thét một mực không gián đoạn, dần dần có xu thế tăng trưởng, bất quá tiếng kêu khóc của bách tính ngược lại ít đi rất nhiều.

Thay vào đó, thỉnh thoảng vang lên tiếng truyền lệnh cùng thanh âm kịch liệt giao chiến đùng đoàng.

Nghe được như vậy, tim của hắn mới thoáng buông xuống một chút, Đại Đường quan phủ vẫn còn khống chế được Trường An thành.

Bất quá, trong lòng Thẩm Lạc cũng thập phần nghi hoặc, những tà ma này tại sao lại xuất hiện tại Trường An thành, lại không phải lúc khác, hết lần này tới lần khác lại ngay lúc tổ chức diễn hòa đại hội này?

Hẳn là để trở nên gay gắt mâu thuẫn, khiến cho diễn hòa đại hội thất bại, từ đó xé rách cục diện hòa bình mặt ngoài?

Nếu vậy, không phải cùng nhất trí với mục tiêu của mình sao?

Thẩm Lạc thầm nghĩ như vậy, càng cảm thấy không hiểu.

Lúc này, chợt thấy Lý Tịnh nhanh chân đi tới hắn, một thân khí thế hùng hồn có chút dọa người.

Bất quá Thẩm Lạc cũng không e ngại, phảng phất không chú ý tới, vẫn như cũ ôm cánh tay đứng đó, suy tư nghi hoặc trong lòng.

"Thẩm đạo hữu." Lý Tịnh đi tới trước người hắn, chủ động mở miệng.

Thẩm Lạc nghe vậy, nhìn về phía y, lại không tự chủ nhíu mày.

Lúc đầu Thẩm Lạc ôm không ít hảo cảm và kính ý đối với vị đại năng giao Linh Lung Bảo Tháp và Thiên Sách tàn quyển trong mộng cảnh ở tương lai, nhưng sau chuyện phát sinh ở Phương Thốn sơn, cách nhìn của hắn về y đã phát sinh không ít cải biến.

"Không biết Lý Thiên Vương có gì chỉ giáo?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.

Lý Tịnh nghe vậy, rõ ràng nghe được trong giọng nói của hắn bất mãn, lông mày hơi nhếch một chút.

"Xem ra ngươi oán khí với ta cũng không nhỏ." Lý Tịnh nói như vậy.

Thẩm Lạc im lặng, không khẳng định, cũng không phủ định.

"Có oán khí cũng không sao, ta cũng không quan tâm ngươi nghĩ gì, chỉ cần có lợi cho Tam Giới an ổn, ta sẽ làm tất cả, sẽ không để ý ngoại giới nhìn ta như thế nào." Lý Tịnh tự nói.

"Mượn tay yêu ma chèn ép Phương Thốn sơn, khiến cho bọn chúng kém chút mở ra Thần Ma Tỉnh, cái này cũng gọi là vì Tam Giới an ổn?" Thẩm Lạc nhịn không được, mở miệng phản bác.

"Ngươi cho rằng Tam Giới an ổn là dựa vào cái gì? Dựa vào cân bằng sao? Không, là dựa vào ngăn cản, cục diện nhà nào độc đại đều không phải là chuyện tốt. Huống hồ ngươi cho rằng dung túng yêu ma chèn ép Phương Thốn sơn, chính là ý một nhà Thiên Cung chúng ta sao?" Lý Tịnh hỏi ngược lại.

"Tiền bối không cần dùng một lý do bất đắc dĩ giải thích với vãn bối, không có đạo lý, cũng không cần thiết." Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói.

Lý Tịnh đang muốn nói gì, miệng vừa mở ra, thần tình trên mặt đột nhiên ngưng tụ, đưa tay vỗ một chưởng về phía hố sâu ở trung tâm đài diễn võ.

Chỉ thấy một vệt kim quang từ trong lòng bàn tay y bắn ra, hóa thành một thủ chưởng to lớn màu vàng dựng thẳng, như lưỡi đao bổ xuống, rơi thẳng vào trong hố sâu.

Thẩm Lạc cũng đã nhận ra không thích hợp, vội vàng nhìn lại bên kia.

Chỉ thấy chỗ chưởng ấn màu vàng rơi xuống, một tầng hào quang màu phấn hồng từ đó bành trướng lên, ầm vang nổ bể ra.

Chưởng ấn màu vàng đúng là bị quang mang này trong nháy mắt nổ tan, biến mất trong hư không.

Ngay sau đó, từng cây dây leo xanh đen tráng kiện không gì sánh được từ lòng đất không ngừng toát ra, như vật sống phun trào ra khắp mặt đất, trên đó nhanh chóng toát ra vô số rễ cây, đúng là căn bản không nhìn phiến đá mặt đất cứng rắn, nhao nhao đâm xuyên chui vào.

Bọn Thẩm Lạc cảm thấy phía dưới mặt đất kịch liệt chấn động, mặt đất lần nữa như sóng nước phun trào lên.

Chỉ là loại chấn động này không kéo dài lâu, toàn bộ quảng trường đã nứt toác ra từng vết nứt nhìn thấy mà giật mình, trong trận trận tiếng vang "Ầm ầm", cơ hồ toàn bộ quảng trường đình trệ, sụp đổ ra.

Trưởng lão các môn trên quảng trường nhao nhao đứng dậy bay lên, treo giữa không trung.

Trước mắt là một hố sâu sụp đổ to lớn, trong vực sâu đen ngòm phun trào vô số rễ cây, nương theo một tầng sương mù màu hồng tuôn ra, một bóng ma khổng lồ từ phía dưới chậm rãi bay lên.

Trong mắt Thẩm Lạc chớp động kim quang, xuyên thấu qua sương mù phấn hồng, thấy được trong bóng ma kia đang dâng lên, rõ ràng là một gốc cây đào phấn hồng to lớn vô cùng, hoa tươi nở rộ.

"Ầm" một thanh âm vang lên.

Gốc cây từ lòng đất dâng lên, rốt cuộc chỉnh thể xuất hiện trên mặt đất, cành lá đan chen rễ cây khó gỡ hiện đầy toàn bộ quảng trường, bao trùm tất cả mặt đất, đám người không rõ cho lắm, cũng không dám rơi xuống đất mảy may.

Thân cây thô to mấy chục trượng, cao hơn trăm trượng, tán cây khổng lồ trải rộng ra, che phủ toàn bộ Đại Đường quan phủ, trên đó nở đầy hoa đào náo nhiệt, từng mảnh cánh hoa theo gió bay múa, trôi về mỗi góc Trường An thành.

"Đào Yêu Yêu. . ." Lý Tịnh hơi nhướng mày, nhẹ giọng thì thầm.

Thẩm Lạc nghe cái tên này, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra.

"Đào Yêu Yêu, không phải là ngươi không tham dự Tam Giới phân tranh à, làm cái gì vậy?" Lúc này, lại một tiếng la truyền đến.

Thẩm Lạc theo tiếng nhìn lại, phát hiện người mở miệng chất vấn là Thanh Liên tiên tử.

Trên mặt của nàng tràn đầy vẻ không hiểu.

"Ha ha, Thanh Liên muội muội, lần này thực xin lỗi, chỉ trách ta thiếu người ta một cái thiên đại nhân tình, lần này không thể không giúp chuyện này." Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc từ dưới cây đào phấn hồng truyền đến.

Ngay sau đó, một thiếu nữ trẻ tuổi mảnh khảnh thân mặc áo váy phấn hồng từ dưới cây nổi lên.

Gương mặt nàng hơi tròn, nhìn ngây thơ thanh thoát, một đôi mắt sâu thẳm như giếng, trên mặt mang ý cười ngọt ngào, hai đầu bím tóc chải qua hai bên, một mặt vô tội nhìn về phía Thanh Liên tiên tử.

Hai mắt Thẩm Lạc trợn tròn, vô thức nhìn về phía Hồ Bất Quy cách đó không xa. Kết quả phát hiện gã cũng cả kinh, đang từ bên hông gỡ xuống bầu rượu, dự định đưa lên hớp một ngụm.

Bởi vì thiếu nữ trước mắt này chỉ cần thay đổi một bộ trang phục, mang tạp dề vào, hiển nhiên chính là thiếu nữ bán rượu một mình ở quán rượu lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận