Đại Mộng Chủ

Chương 1295: Tìm kiếm

Thẩm Lạc nhắm mắt cảm ứng chỗ sâu kinh mạch, vận khởi thần thông Huyền Dương Hóa Ma, thần sắc đột nhiên thay đổi.

Hắn cảm thấy chỗ sâu kinh mạch lại tuôn ra từng tia từng tia ma khí, so với trước thưa thớt gấp mười lần, nhưng vẫn còn.

"Lôi kiếp lực vậy mà không thể triệt để hóa giải những ma khí này!" Thẩm Lạc hơi trầm xuống, vui sướng vì tiến giai Chân Tiên kỳ đã biến mất hơn phân nửa.

Ma khí Xi Vưu quỷ dị không gì sánh được, không bị tiêu trừ hoàn toàn, ngày sau khẳng định sẽ thôn phệ nguyên khí thân thể của hắn, thậm chí rất nhanh sẽ một lần nữa lớn mạnh, hết thảy sẽ trở lại như lúc ban đầu!

"Đáng chết, tại sao lại như vậy!" Hắn lấy tay che trán, trong lòng vừa giận lại hận.

Bất quá hắn cũng không đắm chìm trong loại tâm tình này quá lâu, bất luận như thế nào, con đường về sau vẫn phải tiếp tục đi tới đích, mà trải qua lôi kiếp tẩy lễ, ma khí trong cơ thể hắn đã bị luyện hóa hơn phân nửa, chỉ cần hắn không tự thôi động, trong thời gian ngắn sẽ không gây ra nháo sự, ngày sau lại nghĩ biện pháp xử lý là được.

Thẩm Lạc thở phào một hơi, thần sắc rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Đúng lúc này, cỗ áp bách cường đại trong hư không phía trên bỗng nhiên buông lỏng, Thẩm Lạc lập tức đại hỉ, lúc này muốn phi độn tiến lên.

"Thẩm đạo hữu, chớ sốt ruột, ngươi thuật pháp thần thông cường đại, món Nhuyễn Yên La Cẩm Y kia cũng huyền diệu, sao không nhân cơ hội này xuống linh nhãn vạn trượng kia nhìn xem, biết đâu có thể tìm tới một ít tiên tinh. Đây chính là tiên ngọc do linh lực tinh thuần nhất mới có thể ngưng kết ra, bên trong mỗi một khối ẩn chứa linh khí tinh thuần to lớn, có tác dụng rất lớn với tu luyện, hoặc là đột phá cảnh giới." Lúc này, thanh âm Tử Trúc đột nhiên vang lên trong não hải Thẩm Lạc.

"Nơi đây sẽ có tiên tinh?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Theo ngu kiến của thiếp thân, nếu như trong vạn trượng linh nhãn này cũng tìm không thấy tiên tinh, trong Tam giới này cũng không có mấy chỗ thắng cảnh, có thể dựng dục ra vật này." Tử Trúc lập tức nói.

"Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ tin ngươi một lần." Thẩm Lạc do dự một chút, nói.

Nói xong, hắn từ bỏ phi độn lên, ngược lại một đầu đâm xuống linh nhãn vạn trượng bên dưới.

Trong linh nhãn, thiên địa linh khí nồng đậm vượt qua suy đoán, đồng thời càng lặn sâu xuống, linh khí càng thêm tinh thuần, Thẩm Lạc vừa mới đột phá cảnh giới Chân Tiên không lâu, toàn bộ thân hình đắm chìm trong đó, càng cảm thấy thư sướng không gì sánh được.

Mỗi một tấc da thịt và lỗ chân lông hắn phảng phất mở ra, không trở ngại chút nào hấp thu thiên địa linh khí trải rộng bốn phía.

Lúc này, thanh âm Tử Trúc lại vang lên trong đầu của hắn: "Thẩm đạo hữu, thứ cho thiếp thân lắm miệng một câu, thiên địa linh khí nơi đây mặc dù tinh thuần không gì sánh được, nhưng nếu thu nạp quá nhiều, sẽ có tai họa ngầm."

"Có tai hoạ ngầm gì?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Ở bên ngoài thì không cần phải nói, nhưng trong vạn trượng linh nhãn này, một khi hút vào quá nhiều thiên địa linh khí, sẽ sinh ra một loại liên hệ huyền diệu với vết nứt không gian kia, nhẹ thì bị nguồn lực lượng này trói buộc, không cách nào thoát thân rời đi, nặng thì sẽ trực tiếp bị hút vào vết nứt không gian, từ đó khó mà sống được." Tử Trúc nói.

Nghe lời ấy, Thẩm Lạc cũng không lập tức coi là thật, mà nhắm mắt cẩn thận cảm thụ một lát, kết quả đúng là phát hiện một chút dấu vết để lại, lúc này hắn phong bế bản thân, đình chỉ thu nạp thiên địa linh khí.

Cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện trong linh nhãn này rõ ràng thiên địa linh khí tinh thuần như thế, nhưng không có sinh linh nào bên trong, là bằng chứng lời Tử Trúc nói đúng.

"Đa tạ nhắc nhở." Thẩm Lạc nói cảm tạ một tiếng.

Tử Trúc không nói gì nữa, trầm mặc lại.

Thẩm Lạc tiếp tục lặn xuống hồi lâu, rốt cuộc thấy được một mảnh lục địa màu đen, địa thế chập chùng kéo dài ra xa mấy trăm trượng.

"Bên kia hư không vặn vẹo, chính là chỗ vết nứt không gian sao?" Hắn đưa mắt nhìn về nơi xa một lát, phát hiện khu vực khá xa phía trước, hư không phát sinh một chút vặn vẹo, lúc này hỏi.

"Trước kia thiếp thân cũng không dám xâm nhập xa như vậy, bất quá nghe Thẩm đạo hữu nói như vậy, chắc là không sai." Tử Trúc trả lời.

Thẩm Lạc âm thầm nhẹ gật đầu, bắt đầu tìm tòi linh nhãn phía dưới.

Chỉ là tìm hồi lâu, lại căn bản không có nửa điểm vết tích tiên linh.

"Thẩm đạo hữu, càng đến gần khu vực vết nứt không gian, càng có khả năng ngưng kết ra tiên tinh, ngươi không ngại thử tìm bên kia xem, bất quá chỗ kia cực kỳ nguy hiểm, không nên chủ quan tới quá gần." Tử Trúc nhắc nhở.

"Đa tạ nhắc nhở." Thẩm Lạc cũng đang có ý này.

Nói xong, hắn cải biến phương hướng, nhích tới gần vùng hư không phát sinh vặn vẹo kia.

Kết quả còn chưa đi ra xa mười trượng, dưới chân Thẩm Lạc đột nhiên đá trúng vật cứng gì đó, truyền đến "Két" một tiếng vang nhỏ.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất màu đen gập ghềnh không có vật gì cả.

Thẩm Lạc còn tưởng mình không cẩn thận đá trúng mặt đất nhô ra, cũng không để ý, nhưng vừa bước tới trước hai bước, dưới chân lại đá trúng thứ gì, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lần này, hắn cúi người ngưng mi xem xét, mới phát hiện trên mặt đất cách đó không xa có chút dị dạng, nhìn giống như là tia sáng xuyên thấu qua thứ gì, phát sinh một chút lệch gãy.

Hắn nghĩ tới một chuyện, lập tức lông mày nhíu lại, lấy tay sờ lên chỗ đó, đầu ngón tay lập tức truyền đến một cảm giác lạnh buốt.

Năm ngón tay Thẩm Lạc khẽ chụp vào, bàn tay lập tức cầm ra một khối tinh thạch trong suốt lớn chừng hột đào.

Hắn nâng tinh thạch này đến trước mắt quan sát tỉ mỉ, phát hiện trong đó vậy mà không có một tia tạp chất, thông thấu không gì sánh được, mắt thường cơ hồ không thể nhìn thấy nó tồn tại.

Mà khi hắn nắm chặt tinh thạch, thử hấp thụ thiên địa linh khí trong đó, tinh thạch vậy mà từ trong suốt không màu chuyển thành sáng lên quang mang u lam, một cỗ linh khí thuần túy nồng đậm không gì sánh được từ đó tuôn ra, chui thẳng vào trong lòng bàn tay Thẩm Lạc.

Dưới nguồn linh lực này lôi kéo, thiên địa linh khí bốn phía vậy mà đều bị nó dẫn dắt, tụ tập lại lòng bàn tay của hắn.

Thẩm Lạc mừng rỡ, nghĩ đến lời Tử Trúc cảnh cáo lúc trước, lại rất nhanh ngừng lại.

Đình chỉ hấp thụ linh khí xong, quang mang trên tiên tinh dần dần tiêu tán, lần nữa khôi phục trạng thái trong suốt.

Thẩm Lạc chuyển tay thu hồi nó, tiếp tục tìm kiếm.

Có kinh nghiệm vừa rồi, hai mắt hắn nhìn chằm chằm mặt đất, cẩn thận tìm kiếm những chỗ sai biệt rất nhỏ, cũng không lâu lắm lại phát hiện một khối tiên tinh.

Lại cất kỹ, tâm tình Thẩm Lạc thật tốt, tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng tìm hồi lâu lại không phát hiện viên tiên tinh nào nữa.

Ngay lúc hắn dự định từ bỏ, trong một cái khe mặt đất phía trước đột nhiên có một đạo hào quang màu đỏ hiện lên, lung lay ánh mắt hắn một chút.

"Có cái gì. . ." Thẩm Lạc lập tức tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới bên đó.

Còn chưa chạy được mấy bước, dưới chân của hắn đột nhiên trượt đi, chân phải đưa tới giống như bị người túm kéo giạng thẳng chân ra, khiến cho hắn lảo đảo một cái, cơ hồ không thể đứng vững.

Khi hắn thật vất vả ổn định thân hình, muốn rút chân lại, mới phát hiện cỗ lực lượng kéo hắn kia cũng không biến mất, ngược lại còn đang dần dần tăng cường.

Nhưng khi Thẩm Lạc ngưng thần nhìn lại, bên chân hắn lại rỗng tuếch, không có vật gì lôi kéo cả.

Lúc này, hắn mới giật mình hiểu ra, vừa rồi vì tìm kiếm tiên tinh, chính mình không để ý, một mực vùi đầu tiến lên, căn bản không chú ý tới, trong bất tri bất giác vậy mà đã đi tới mảnh hư không vặn vẹo kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận