Đại Mộng Chủ

Chương 1816: Một lời không hợp

"Nói như vậy, Đông Hải Long Cung quyết định không gia nhập Vạn Yêu Minh?" Bên trong đại điện, thần sắc Kim Tiễn chậm rãi trở nên băng lãnh, từng chữ từng câu nói.

Hai người Long Nha tay kết pháp quyết, một cỗ uy thế dần dần lan toả.

"Yên lặng!" Ngao Hoằng thấy cảnh này, âm thầm kêu khổ, trầm giọng quát.

Lúc này đám người Long Cung mới im lặng, đồng loạt nhìn Ngao Hoằng, đám người huyên náo cũng dần khôi phục lại bình tĩnh.

"Kim huynh, việc lớn này, ta phải thương thảo trong tộc một phen, sau ba ngày sẽ cho huynh một câu trả lời chắc chắn, thế nào?" Ngao Hoằng chuyển hướng Kim Tiễn, chậm rãi nói.

Chỉ cần tranh thủ mấy ngày, gã ổn định cảnh giới, đến lúc đó không cần nhượng bộ như vậy nữa.

"Từ trước đến nay bổn minh làm việc dứt khoát, đợi không được ba ngày, Kim mỗ muốn Ngao đạo hữu chắc chắn, phải chăng muốn gia nhập bổn minh? Các hạ thân chủ Long Cung, chẳng lẽ ngay cả điểm quyết đoán ấy cũng không có, còn muốn dựa vào một đám tạp toái hay sao?" Đôi mắt Kim Tiễn bắn hung quang nhìn chằm chằm Ngao Hoằng, nói.

Ngao Hoằng thấy ngữ khí Kim Tiễn càng thêm không tốt, sắc mặt cũng trầm xuống.

Gã cũng biết, Kim Tiễn này thừa dịp mình vừa mới vượt qua Thái Ất lôi kiếp, nguyên khí bất ổn, lúc này mới đến nhà bức bách.

"Chính như Kim đạo hữu thấy, đại đa số người trong Cung đã không đồng ý gia nhập Vạn Yêu Minh, chúng nộ khó phạm, thứ lỗi tại hạ không thể gia nhập liên minh." Ngao Hoằng thầm tức giận, lạnh giọng nói.

Hắn tự hỏi coi như cảnh giới chưa ổn, thân phụ Chân Long huyết mạch, chẳng lẽ lại sợ một đầu giao long hay sao?

"Tốt! Đông Hải Long Cung thật sự xem thường Vạn Yêu Minh ta, nếu như thế, Kim mỗ phải lãnh giáo thần thông Long Cung rồi!" Kim Tiễn cười lạnh một tiếng, toàn thân đại phóng kim quang.

Một cỗ khí tức khổng lồ như thực chất theo đó bộc phát, hóa thành một kim sắc cự phong thô to dị thường, mang theo uy thế thiên địa biến sắc cuồng quyển quét ngang bốn phía…

Tòa đại điện này vốn tổn hại gần nửa bởi lôi kiếp, bị kim sắc cự phong cuốn một cái, sụp đổ tan tác.

Đám người Long Cung vội vàng bay ngược về sau, có không ít người bị cự phong cuốn bay, những người này ra sức giãy giụa, lại tựa như lá rụng trong cuồng phong, căn bản không thể ổn định thân hình.

"Kim Cương Phong! Dừng tay!" Ngao Hoằng kinh hãi, bấm niệm pháp quyết điểm hư không xung quanh.

xung quanh trong Long Cung ông minh, phun vô số điện xà màu lam, đánh về phía Kim Tiễn.

Ngao Trọng và những người có tu vi cường đại cũng lập tức xuất thủ, từng đạo từng đạo pháp bảo quang mang cuốn về phía tộc nhân bên trong kim sắc cự phong, ý đồ giải cứu bọn họ.

Kim Tiễn thấy vậy cười lạnh khinh thường, há miệng gào to một tiếng, chỉ thấy từng vòng từng vòng sóng âm màu vàng quét ngang, hư không bị chấn xuất đạo đạo vết rạn.

Vô luận điện xà màu lam, hay pháp bảo của đám người Ngao Trọng, đều bị sóng âm màu vàng đánh cho băng liệt từng khúc.

Những tộc nhân Long Cung trong kim sắc cự phong cũng bị sóng âm tác động đến, miệng phun máu tươi, trọng thương sắp chết.

"Hảo tặc tử!" Ngao Hoằng giận dữ, trong tay loé lên hào quang, tế xuất Kim Sắc Long Thương.

Một cỗ lam quang từ lòng bàn tay gã, nhanh chóng lan tràn trên Long Thương, Long Thương màu vàng trong chớp mắt hóa thành màu lam.

Cổ tay Ngao Hoằng rung lên, Long Thương như bánh xe xoay tròn, mũi thương hóa thành vô số ảnh tử đánh đến thân thể Kim Tiễn.

Bên trong lam sắc thương ảnh ẩn chứa hàn khí to lớn, thương ảnh đầy trời chưa thật sự bay đến, một cỗ kỳ hàn đã cuồn cuộn đánh đến trước, phiến hư xung quanh tựa hồ sắp bị đống kết.

"Chỉ có chút năng lực như vậy?" Khóe miệng Kim Tiễn lộ vẻ trào phúng, há mồm phun một cái, một chiến chùy ám kim theo đó xuất hiện, được gã nắm trong tay.

Toàn thân Kim Tiễn lặng lẽ dâng trào vô số gợn sóng màu vàng, thân thể điên cuồng phồng lên, trong chớp mắt hóa thành cự nhân to trăm trượng.

Chiến chùy ám kim cũng biến lớn gấp trăm lần, vô số phù văn màu vàng toả sáng, hình thành hơn mười tầng kim sắc quang văn, chồng chất lên nhau, một cỗ uy áp hết sức trầm trọng khuếch tán, hư không phụ cận theo đó đổ sụp.

Kim Tiễn hét lớn một tiếng, cơ bắp cánh tay phồng to mấy lần, vung chiến chùy nện xuống vô số thương ảnh.

Chỉ nghe "Rắc" một tiếng vang trầm, đầy trời thương ảnh ứng thanh vỡ vụn, hàn khí ẩn chứa trong đó cũng bị tuỳ tiện đánh tan.

Chiến thương trong tay Ngao Hoằng uốn lượn thành hình trăng lưỡi liềm, thân thể bị đánh bay đi, kêu rên một tiếng, khí huyết thể nội cuồn cuộn, pháp lực theo đó sôi trào.

Mà mấy người xung quanh Ngao Trọng cũng bị dư uy của chiến chùy tác động đến, sắc mặt tất cả trắng bệch, miệng phun máu tươi, ánh mắt kinh hãi nhìn Kim Tiễn kia.

Tất cả cao thủ của Đông Hải Long Cung đã tụ hợp nơi đây, liên thủ vậy mà bị một kích của Kim Tiễn trọng thương.

Kim Tiễn vô cùng đắc ý, nhấc cánh tay lên sau đó ném chiến chùy ám kim đi, trong âm thanh gào thét chói tai, chiến chùy ám kim nhanh như tia chớp đánh đến trước người Ngao Hoằng.

Chiến chùy đại phóng kim quang, vô số kim quang hiển hiện, nhanh chóng ngưng tụ hóa thành một quang cầu màu vàng to lớn, nhắm ngay đầu Ngao Hoằng hung hăng đánh xuống, thanh thế lớn hơn một kích trước gấp bội.

Ngao Hoằng mới miễn cưỡng áp chế pháp lực thể nội, chiến chùy ám kim đã đánh đến trước người.

Cảm nhận được uy thế của chiến chùy, toàn thân gã không khỏi run lên, một cảm giác vẫn lạc xông lên đầu, thần sắc đại biến ngửa đầu hét dài một tiếng, hóa thành hoàng kim cự long dài trăm trượng.

Dưới bụng cự long toả sáng kim quang chói mắt, long tảo thứ năm mãnh liệt phòng lớn, đánh thẳng vào chiến chùy.

"Ầm" Một tiếng vang thật lớn!

Chiến chùy bay ngược quay về, Ngao Hoằng cũng bị đánh bay lần nữa, long trảo thứ năm vỡ vụn, vảy rồng sụp đổ, máu me đầm đìa lóe lên rút về bụng.

Khuôn mặt Kim Tiễn xuất hiện một tia kinh ngạc, ánh mắt vẫn yên lặng, tay trái huy động.

Một vệt kim quang tuột tay bắn ra, tốc độ nhanh đến khó tin, chợt loé đã xuất hiện bên cạnh Ngao Hoằng, bên trong kim quang ẩn hiện một kim sắc tiễn đao.

"Cửu đệ, bảo vật này uy lực cực mạnh, mau tránh!" Thần sắc Ngao Trọng đại biến, kinh hô.

Lúc Kim Dương Tông diệt môn Ngao Trọng đã từng thấy Kim Tiễn thi triển pháp bảo tiễn đao này, một kích đánh tan đại trận hộ tông của Kim Dương Tông.

Nhưng mà đã muộn, tiễn đao phần phật phân liệt, hóa thành hai đầu giao long màu vàng, đầu giao song song, đuôi giao đan xen, cắt ngang thân thể Ngao Hoằng.

"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, thân thể Ngao Hoằng bị cắt thành hai đoạn, máu tươi bắn xuất.

Vào thời khắc này, hai đoạn thân thể của Ngao Hoằng đột nhiên bạo liệt, hóa thành hai đạo huyết quang thô to bay xa hơn trăm trượng, sau đó nhanh chóng dung hợp nhúc nhích.

Huyết quang phóng toả, thân thể Ngao Hoằng hiển hiện, vết thương phần eo đã hoàn toàn biến mất, nhưng sắc mặt tái nhợt dị thường, hiển nhiên bí thuật vừa rồi tiêu hao không nhỏ.

"Huyết Long Đại Pháp? Thần thông quả nhiên huyền diệu, đáng tiếc thuật này hao tổn nguyên khí phi thường lớn, ngươi lại mới tiến giai Thái Ất cảnh, ta xem ngươi có thể thi triển mấy lần." Kim Tiễn cười lạnh thành tiếng, chiến chùy lần nữa oanh kích xuống.

Hư không quanh người Ngao Hoằng đại phóng kim quang, vô số sóng văn chấn động cuốn tới.

Gã đã tự mình lĩnh giáo uy lực chiến chùy, thấy vậy thần sắc không khỏi đại biến, vội vàng hóa thành một đạo kim quang hình rồng lướt đi, khó khăn lắm tránh thoát sóng văn.

Vào thời khắc này, hư không bên cạnh gã ba động, hai đạo giao long màu vàng bay vụt đến, quấn lấy thân thể Ngao Hoằng, chính tiễn đao màu vàng uy lực kinh người biến thành.

Hai đầu giao long màu vàng đang cuốn thân thể Ngao Hoằng, chợt siết chặt nhìn như sắp cắt thân thể Ngao Hoằng thành hai đoạn, một kim sắc cự bổng không một dấu hiệu xuất hiện bên cạnh Ngao Hoằng, đâm một cái cấm vào giữa hai đầu giao long.

Hai đầu giao long đang xoắn trên kim sắc cự bổng, âm thanh "Ken két" không ngừng vang vọng, vậy mà vô công bị phản chấn trở về.

Một cánh tay chợt xuất hiện, nắm chặt bả vai Ngao Hoằng, mãnh liệt kéo một phát, từ giữa hai đầu giao long màu vàng kéo gã bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận