Đại Mộng Chủ

Chương 1714: Nghĩ cách cứu viện

Kẻ đột nhiên xuất hiện ở phía trước tập kích đám Thẩm Lạc nhìn bị dị hoá không nhiều, lờ mờ còn có thể thấy rõ ngũ quan dung mạo, thình lình chính là Tô Kiêu.

Chỉ là lúc này Tô Kiêu rất khác trước đây, khí tức điên cuồng phát ra, thình lình đạt đến Thái Ất trung kỳ đỉnh phong, cách hậu kỳ chỉ chút xíu.

"Tô Kiêu! Xem ra hết thảy đúng như Hỏa đạo hữu nói, những quái vật bán hồ này đều là Thanh Khâu Hồ tộc chuyển hóa thành!" Thẩm Lạc ổn định thân hình, nhìn về phía Tô Kiêu, ánh mắt trầm xuống, có chút bận tâm tới Mê Tô.

Từ tình huống trước mắt, những Thanh Khâu Hồ tộc đột nhiên biến mất không còn tăm tích chỉ sợ đã biến thành trạng thái nửa điên, Mê Tô không biết có thay đổi thành dạng này không.

"Cẩn thận một chút, người này mặc dù phản tổ, linh trí lại không mất đi nhiều, không giống những Hồ tộc trước đó." Hỏa Linh Tử nhắc nhở.

Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng gật gật đầu, lật tay tế ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, đang muốn bay nhào tới.

Thân ảnh Tô Kiêu đột nhiên nhoáng một cái biến mất, sau một khắc như quỷ mị xuất hiện trước Lục Hoá Minh có khí tức yếu nhất, một huyết sắc hồ trảo đâm tới ngực y, nhìn tình thế này là muốn móc tim y ra.

"Lục huynh!" Thẩm Lạc run lên, Truy Vân Trục Điện Ngoa trên chân đại phóng lôi quang, toàn lực bay nhào tới nghĩ cách cứu viện.

Lục Hóa Minh coi như vô hại, cũng không phải là đối thủ của Tô Kiêu, huống chi trên thân đang bị thương, mà thực lực Tô Kiêu lại tăng nhiều.

Sắc mặt Bạch Tiêu Thiên cũng đại biến, hóa thành một đạo kim quang bắn về phía Lục Hóa Minh.

Mặc dù Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên toàn lực xuất thủ, nhưng phản ứng của hai người vẫn chậm hơn Tô Kiêu một bước, vừa bay vụt ra một nửa đường, hồ trảo Tô Kiêu đã chạm tới thân Lục Hóa Minh.

Lúc này thần sắc Lục Hóa Minh cực kỳ bình tĩnh, đầu cúi hơi thấp đứng ở nơi đó, tựa hồ căn bản không thèm để ý xung quanh, nhưng lúc huyết trảo Tô Kiêu chạm tới thân thể y, một đạo kiếm quang rét lạnh bỗng nhiên nở rộ, chém về phía huyết trảo Tô Kiêu.

Tô Kiêu đúng như Hỏa Linh Tử nói, thần trí cũng không mất đi, vẫn bảo lưu nhạy cảm của tu sĩ Thái Ất, thấy cảnh này, hồ trảo vồ bắt chuyển hướng, huyết quang phía trên càng đại phóng.

"Ầm" một tiếng vang trầm, một huyết trảo cực đại trống rỗng xuất hiện, hung hăng chụp vào kiếm quang rét lạnh.

Huyết trảo chưa đụng tới kiếm quang, năm đạo kiếm khí đã lướt qua huyết quang, ở trong hư không vạch ra năm đạo ngấn đen thật dài.

Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng vang nhỏ, huyết trảo cực đại ứng thanh bị chém thành hai nửa, một cái chân trước của Tô Kiêu cũng bị chém xuống, máu tươi vẩy ra.

Âm thanh sấm sét nổ vang, thân ảnh Thẩm Lạc trống rỗng xuất hiện cạnh Lục Hóa Minh, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn trên tay điên cuồng phát ra kim quang, mang theo một mảnh côn ảnh đánh lên người Tô Kiêu.

"Ầm ầm" liên tiếp tiếng trầm đục, thân thể Tô Kiêu bị đánh bay ra sau, toàn thân huyết quang chấn động, nhưng nhìn cũng không có vẻ gì lo ngại.

Thẩm Lạc không truy kích theo Tô Kiêu, mà nhìn về phía Lục Hóa Minh.

Lục Hóa Minh giờ phút này ngẩng đầu lên, biểu lộ lại phát sinh biến hóa, hai mắt xích hồng, hô hấp thô trọng, một bộ dạng nổi giận phừng phừng.

Một cỗ khí tức cường đại vượt xa lúc trước từ trên người y bộc phát ra, khiến thiên địa linh khí xung quanh nhiễu loạn một hồi, thình lình đạt đến Chân Tiên cảnh đỉnh phong, vết thương trước ngực y hiện ra mầm thịt, vậy mà đang nhanh chóng khép lại.

Bảo kiếm Sương Lãnh Cửu Châu trong tay y vang lên tiếng long ngâm không dứt, bay thẳng Cửu Thiên, thân kiếm càng dâng lên hàn quang trọng thể, phảng phất kiêu dương trên trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng.

"Lục huynh, ngươi đây là?" Thẩm Lạc nhìn Lục Hoá Minh cơ hồ biến thành người khác, ngạc nhiên kêu một tiếng.

Hắn đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước tại Trường An, có một lần Lục Hóa Minh uống rượu xong cũng giống như bây giờ, đột nhiên biến thành người khác, thực lực tăng nhiều.

"Tô Kiêu này giao cho ta và Bạch đạo hữu, Thẩm huynh ngươi đi cứu bọn Thất Sát, Yển Vô Sư đi." Lục Hóa Minh nói với Thẩm Lạc một tiếng, sau một khắc đã nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo hàn quang lớn trăm trượng, phách trảm xuống đầu Tô Kiêu.

Bạch Tiêu Thiên tựa hồ cũng không kinh ngạc với biến hoá của Lục Hoá Minh, gật gật đầu với Thẩm Lạc, theo sát sau Lục Hóa Minh.

Trong miệng gã nhanh chóng nói lẩm bẩm, hai tay mở ra, trên thân Lục Hóa Minh bỗng nhiên xuất hiện một tầng áo giáp màu vàng óng, chính là thần thông Kim Cương Hộ Thể Hoá Sinh tự.

Thẩm Lạc nhìn hai người một chút, tạm thời đè xuống nghi ngờ trong lòng, lập tức thu tầm mắt lại.

"Hỏa đạo hữu, mở cấm chế trong Tiêu Dao Kính ra, che lại đồ vật bên trong, nhất là Trảm Ma Thần Kiếm và huyết sắc trảo thứ kia!" Hắn vọt vào trong thành, đồng thời truyền âm nói với Hỏa Linh Tử.

"Ngươi phải dùng Tiêu Dao Kính cứu những người kia? Cái này thật có chút mạo hiểm, Trảm Ma Thần Kiếm không nói, huyết sắc trảo thứ liên quan đến Ma Tổ Xi Vưu, tuyệt đối không thể để ngoại nhân biết." Thần sắc Hỏa Linh Tử khẽ biến, nhắc nhở.

"Ta rõ, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, mau động thủ đi." Thẩm Lạc nói xong hai chân đại phóng lôi quang, một tiếng lôi đình vang lên cả người biến mất không thấy gì nữa.

Tại một góc tây bắc Thanh Khâu thành, Yển Vô Sư bị mấy chục con Thanh Khâu Hồ tộc vây quanh, trong đó còn có hai đầu Hồ tộc Chân Tiên, thực lực mặc dù không bằng hai con trước đó vây công ba người Thẩm Lạc, nhưng cũng đạt đến Chân Tiên trung kỳ.

Các loại pháp bảo, pháp thuật, còn có thân thể Hồ tộc công kích như thủy triều vọt tới, từ bốn phương tám hướng cơ hồ che mất Yển Vô Sư.

Mà Yển Vô Sư giờ phút này trốn trong một bộ yển giáp hình hổ màu xanh, bộ yển giáp này cao ba trượng, toàn thân khắc họa dày đặc linh văn màu xanh, trong khi chớp động nhấc lên trận trận gió lốc màu xanh, thoạt nhìn là yển giáp cao cấp.

Quanh Thanh Hổ yển giáp còn lơ lửng mười mấy bộ yển giáp hình quy màu vàng đất, nhanh chóng du tẩu quanh Yển Vô Sư, hình thành một màn sáng màu vàng thật dày.

Những quy hình yển giáp này có lực phòng ngự phi thường cường đại, dù xung quanh công kích như nước thủy triều, màn sáng màu vàng vẫn miễn cưỡng ngăn trở từng cơn sóng liên tiếp công kích, tạm thời còn chưa hiện ra xu hướng suy tàn.

Bất quá Yển Vô Sư cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi, gã mấy lần thôi động Thanh Hổ yển giáp phóng ra ngoài, nhưng không thể thành công.

xung quanh hội tụ tới Hồ tộc càng ngày càng nhiều, trái tim Yển Vô Sư lập tức chìm xuống, đang muốn cắn răng thi triển một kiện bảo vật áp đáy hòm, cưỡng ép trùng kích ra ngoài.

Đỉnh đầu gã vang lên tiếng sấm, một đạo lôi quang màu tím hiện lên, Thẩm Lạc trống rỗng xuất hiện.

"Nhân tộc. . . Tu sĩ, giết. . ." Hồ tộc phụ cận lập tức chú ý tới Thẩm Lạc, rống giận nhào tới.

Thẩm Lạc không để ý tới, trong miệng nói lẩm bẩm, phất tay áo lên, trong bàn tay đại phóng lam quang.

Một cỗ lam quang cực hàn khuếch tán ra, trong nháy mắt che mất trăm trượng xung quanh, hình thành một mảnh quang vực màu lam, vô số phù văn màu lam ở trong đó nhảy lên, nhìn tựa như là một lam sắc lĩnh vực.

Hết thảy trong quang vực lập tức đông kết, tất cả Hồ tộc đều hóa thành băng điêu màu lam, bao gồm hai Chân Tiên Hồ tộc kia.

Quang vực màu lam này tên là Điện Hàn lĩnh vực, chỉ có tu luyện Điện Thương Hải tới tầng thứ năm mới có thể thi triển tuyệt thế thần thông này, Thẩm Lạc chỉ hơi biết, còn chưa đại thành, bất quá trong những Hồ tộc này lợi hại nhất chỉ là Chân Tiên trung kỳ mà thôi, làm sao ngăn cản được?

Chỉ là thể nội những Hồ tộc này đều có một cỗ lực lượng huyết sắc, ngay cả hàn khí Điện Thương Hải đến trình độ như thế, vậy mà cũng vô pháp đông kết chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận