Đại Mộng Chủ

Chương 1292: Thiên Kiếp Giáng Lâm

"Đừng nói những thứ này nữa, đã xảy ra chuyện gì, sao chỉ còn lại mỗi mình ngươi?" Tiểu Phu Tử cau mày hỏi.

"Ai, sau khi cùng Mạc Vong trưởng lão tách ra, bọn ta bị rất nhiều âm thú tập kích. Cuối cùng, trong lúc hỗn loạn ta và những người khác thất lạc, vốn định thông qua Yển giáp cải tạo thành thuyền, vượt qua Nhược Thủy đến bờ bên kia tìm bọn họ, kết quả đi được nữa đường thì gặp đám hung thú, một mực dây dưa bị truy sát đến nơi này." Mị trưởng lão thở dài, giải thích.

"Yển Vô Sư đâu rồi, ngươi có biết hắn đi đâu không? " Tiểu Phu Tử lại hỏi.

Nghe Tiểu Phu Tử hỏi một câu như vậy, ánh mắt mọi người đổ đồn lên trên người Mị trưởng lão.

Tất cả mọi người Thiên Cơ Thành đều biết, trong hàng đệ tử đời thứ nhất, Yển Vô Sư là người có thiên phú và tâm tính cao nhất, hoàn toàn xứng danh đệ nhất nhân, cũng là nhân tuyển có một không hai cho vị trí thành chủ Thiên Cơ Thành tương lai, sinh tử của gã khiến mọi người rất quan tâm.

"Lúc chúng ta thất lạc, hắn cùng Thẩm Lạc đồng thời rời đi. . . Ta có gieo Hôi Điệp phấn lên người bọn hắn, cho dù cách xa nhau, ta cũng có thể ngửi được khí tức của bọn hắn lưu lại trên đường đi. Bọn hắn đã vượt qua Nhược Thủy, trước mắt chắc không xảy ra chuyện gì." Mị trưởng lão trả lời.

Tiểu Phu Tử nghe vậy, thần sắc thoáng buông lỏng, mày nhíu lại, một lúc sau mới hạ lệnh: "Bờ Nhược Thủy bên kia sẽ càng thêm hung hiểm, chúng ta lập tức qua sông, cần phải nhanh tìm ra bọn hắn."

Theo chỉ lệnh, đám người toàn lực thôi động bảo thuyền, vượt qua Nhược Thủy.

Sau khi vào bờ, Mị trưởng lão lần theo khí tức Hôi Điệp phấn, dẫn đường cho mọi người, đi đến trước một động quật to lớn, một đường coi như hữu kinh vô hiểm.

"Khí tức Hôi Điệp phấn biến mất ở đây, ta nghĩ chắc là bọn hắn đã tiến vào động quật rồi." Mị trưởng lão nhìn cửa động không ngừng gầm rít, cuồng phong cuốn theo âm khí nồng đậm cùng thiên địa linh khí hỗn tạp thổi ra.

"Thần thức không thể tiến vào dò xét. . ." Mạc Vong trưởng lão nhắm mắt một chút, lắc đầu nói.

Phúc trường lão thậm chí còn lấy ra một Yển giáp tinh xảo lớn bằng bàn tay, nó có hình dạng giống như con chim hoàng tước, thúc giục bay vào trong hang động.

Yển giáp hoàng tước bay vào cuồng phong, chỉ trong nháy mắt đã triệt để không thấy tung tích, mặc cho Phúc trưởng lão triệu hoán nó như thế nào, cũng không làm nên chuyện gì, không có nửa điểm phản ứng.

"Không cần thăm dò nữa, dù sao vẫn phải đi vào, tất cả theo ta." Tiểu Phu Tử nhướng mày, vung tay lên nói.

"Vâng." Đám người đồng thanh đáp đuổi theo.

Tiểu Phu Tử một ngựa dẫn đầu, đi ở trước nhất, trên thân y đã mặc lên một chiếc áo choàng màu trắng bạc.

Mặt ngoài áo choàng thêu đồ văn hình ngôi sao trên trời, trong ngôi sao có đính từng viên tinh thạch không biết tên, thoáng nhìn vẽ rất hoa lệ, nhưng khi y vừa bước một bước vào trong hang động, cuồn phong cuốn tới, tinh hà trên áo choàng lập tức bạo phát, phát ra vạn trượng tinh mang.

Tại thời khắc này, phảng phất như bầu trời đầy sao phản chiếu nhân gian, mỗi một ngôi sao theo quỹ tích kết nối lại với nhau hình thành tinh tuyến, tinh tuyến họa thành một đại trận tinh thần, bao phủ khoảng không mười trượng xung quanh Tiểu Phu Tử.

Trưởng lão Thiên Cơ thành cùng các đệ tử, dồn dập đi vào khu vực tinh không, theo sau Tiểu Phu Tử, cất bước đi vào động quật.

Trong động quật cuồng phong thổi tới sao trời, liền tùy tiện bị phân rã ra, thay vào đó là thiên địa linh khí dồn dập tụ hợp vào trong tinh thần, khiến cho các ngôi sao càng thêm sáng chói lóa mắt.

Không lâu sau khi đoàn người đi vào trong, một ngọn núi cao ngất hiện ra trước cửa hang, chia cửa hang hai bên trái phải, chia thành hai đầu thông đạo, bên trái Âm Sát khí trùng thiên, bên phải có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm.

"Mị trưởng lão, ngươi có phát hiện khí tức của Yển Vô Sư?" Tiểu Phu Tử hỏi.

"Khi ở bên ngoài hoàn toàn không ngửi được, tiến vào bên trong liền cảm ứng được một chút, Yển Vô Sư hẳn là đi bên trái." Mị trưởng lão vội vàng đáp.

Tiểu Phu Tử nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Động quật bên phải ta đã nhận ra một tia khí tức yển giáp."

"Ngoạn Ngẫu thành?"Mấy vị trưởng lão lập tức nghĩ tới.

"Thành chủ, hay là như thế này, ngài yên tâm tiến vào hang động bên phải, còn việc cứu Yển Vô Sư về cứ giao cho ta đi." Phúc trưởng lão dáng mập lùn chủ động nói.

"Để cho Mị trưởng lão đi cùng ngươi." Tiểu Phu Tử nghe vậy, do dự một chút rồi nói.

"Tốt, chuyện của Yển sư diệt hãy giao cho ta cùng Mị trưởng lão, dù có chết ta cũng sẽ mang hắn bình an trở về. Quỷ Yển và Ngoạn Ngẫu thành rất khó đối phó, thành chủ đại nhân vạn lần phải cẩn thận." Phúc trưởng lão vỗ ngực "Bịch bịch" cam đoan.

"Được rồi, đã vậy, giao cho các ngươi." Tiểu Phu Tử trầm ngâm nói.

Sau đó, nhóm người bọn họ chia binh ra hai đường, Phúc, Mị hai vị trưởng lão mang theo hơn phân nửa đệ tử đi vào âm quật bên trái, còn Tiểu Phu Tử thì dẫn theo những người khác, tiến nhập vào linh quật bên phải.

Một lúc sau khi bọn họ rời đi, một vài bóng người từ trong cuồng phong chậm rãi đi đến, chính là nhóm Viên Minh môn chủ Hoàng Sa môn, bọn họ không trao đổi gì, không chút do dự đi thẳng vào bên trái, đi sâu vào phía trong âm quật.

Mà khi bóng dáng bọn họ biến mất, giống như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, một hình bóng màu xanh lục hiển hiện trong động quật này.

Thân gã mặc lục bào rộng lớn, dáng người hơi lơ lửng, lại chính là Mộc Kiêu.

"Hắc hắc. . ." Sau vài tiếng cười khàn, bóng người chuyển động đi thẳng vào phía trong âm quật.

Cùng lúc đó. . .

Ở linh nhãn tại chỗ sâu trong đầm, kim quang trên người Thẩm Lạc đột nhiên phồng lớn, phun trào như núi lửa, đẩy nước đầm xung quanh ra xa.

Trong kim quang, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ cuồng hỉ.

Qua nhiều lần xung kích, rót cuộc Nê Hoàn cung ầm ầm mở ra, pháp lực dũng mãnh tiến vào trong đó, như cuồng long vào biển tùy ý du động.

Trong chốc lát, Thẩm Lạc đã mở ra cánh cổng giữa tiên nhân và con người, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Thiên địa linh khí xung quanh chảy ngược đến, chuyển hóa thành pháp lực vô cùng tinh thuần, nhanh chóng mở rộng đan điền và pháp mạch của hắn.

Đan điền và pháp mạch cấp tốc mở rộng, trong chớp mắt đã mở rộng gấp đôi, pháp lực cũng tăng vọt gấp đôi, pháp lực cuồn cuộn ở trạng thái dịch ngưng tụ thành một hồ lớn, hồ lớn ầm ầm khởi động, khiến thiên địa linh khí xung quanh xao động không thôi.

Nhục thể của hắn cũng nhanh chóng thôn phệ thiên địa linh khí, phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cơ bắp tay chân chập chùng nhúc nhích theo tiết tấu, không khí xung quanh cũng ông ông tác hưởng.

Một tầng kim vân thâm thúy trong xương cốt, cơ bắp, làn da hắn hiện ra bên ngoài, càng lúc càng tản mát ra cảm giác áp bách nặng nề đáng sợ, tựa như một Kim Thần không thể rung chuyển, không thể phá hủy.

Không chỉ lực lượng nhục thân, thần hồn Thẩm Lạc cũng theo pháp lực tăng vọt mà không ngừng lớn mạnh, chỉ trong vài nhịp thở đã tăng lên trọn vẹn gấp đôi, thức hải cũng dung nạp không kịp, một cỗ lực lượng thần hồn đè ép vào một chỗ, phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Thẩm Lạc cảm nhận được tình huống này, trong lòng cả kinh, vội vàng vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp ổn định thần hồn, trong đầu lại phát sinh kỳ biến.

Lực lượng thần hồn đè ép lẫn nhau vào một chỗ, đột nhiên dung hợp lại với nhau, mười phần lực lượng thần hồn dung hợp thành một phần hồn lực, loại chuyển hóa lực lượng thần hồn này hiện ra trạng thái bán thực chất hóa, từng tia tinh quang chớp động, rất giống hồn tia Thiên Cơ Thành.

Vốn dĩ thức hải hắn đang phồng lên muốn nứt ra lại đột ngột trống rỗng, nhưng lực lượng lại dồi dào vô cùng.

Trên mặt Thẩm Lạc lộ vẻ vui mừng, đang định tiếp tục cảm nhận kỹ các loại biến hóa trong thân thể, thì trên không trung vang lên ba thanh âm thiên cổ, chấn nhiếp nhân tâm:"Đông đông đông".

"Quỳ Cổ tam thông, Thiên Kiếp giáng lâm!" Hắn chợt ngẩng đầu, nhưng không bối rối!

Lần Thiên Kiếp này coi như bình thường, không giống như trong mộng cảnh, trước khi đột phá Chân Tiên kỳ đã giáng lâm, lần Thiên Kiếp này đã cho hắn đường sống rất lớn.

Tiếng thiên cổ cuối cùng dừng lại, trên đầu hắn xuất hiện một mảnh mây vàng rộng mấy chục trượng. Ngay sau đó, trong mây vàng hiển hiện ra bốn đạo kim quang, hóa thành bốn bóng người màu vàng, trong tay mỗi người nắm lấy một thanh kim sắc cự phủ, chính là thiên binh chấp pháp trong mộng cảnh đã gặp qua một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận