Đại Mộng Chủ

Chương 1495: Phá cấm

Chỗ sâu Vân Vụ sơn, Thẩm Lạc điều khiển phi kiếm nhanh chóng phi nhanh tới phía trước.

Sương trắng xung quanh phảng phất có sinh mệnh, huyễn hóa thành đủ loại hình dạng, mê loạn ngũ giác hắn, càng có một cỗ huyễn lực cường đại không thể nhận dạng không ngừng thẩm thấu vào trong thân thể của hắn.

May mà lực lượng thần hồn hắn cường đại, Bất Chu Trấn Thần Pháp cũng đạt tới cảnh giới cực cao, nên không bị những ngoại vật này ảnh hưởng.

"Viêm Liệt và người Phương Kim các cũng đã đuổi vào, trên người bọn họ tựa hồ có bảo vật chống cự huyễn lực." Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên hắc quang, nói.

"Bọn gia hỏa này theo sát như vậy, ngay cả Vân Vụ sơn cũng dám truy vào." Vạn Thủy chân nhân trầm giọng nói.

Khác với Thẩm Lạc, sắc mặt gã không quá dễ coi, ánh mắt phiêu hốt, hiển nhiên bị vụ hải xung quanh ảnh hưởng rất sâu, nhưng còn miễn cưỡng duy trì được, trong lòng càng kinh hãi với thực lực khó lường của Thẩm Lạc, cũng cảm thấy may mắn với quyết định lúc trước.

Nếu trước đây gã tham niệm mà không kéo Thẩm Lạc nhập bọn, hay là Thẩm Lạc chưa từng xuất hiện, hoặc là Thẩm Lạc không đáp ứng lời thỉnh cầu hợp tác, vậy lần này sợ là mình khó thoát một kiếp.

Vừa nghĩ đến đây, gã không khỏi âm thầm lau trán đang rỉ ra mồ hôi lạnh.

"Vạn Thủy đạo hữu, nếu như cảm thấy ngăn cản huyễn lực khó khăn, trước tiến vào trong không gian pháp bảo của ta tránh một chút." Thẩm Lạc nói.

"Thẩm đạo hữu không cần phải lo lắng, nếu ngay cả loại huyễn vụ trình độ này cũng vô pháp ngăn cản, ta căn bản không có tư cách tìm kiếm động phủ Đông Hoa Tán Tiên tiền bối! Thanh Tâm Chú Phù, lên!" Vạn Thủy chân nhân cười lớn một chút, sau đó khẽ quát một tiếng.

Trong tay áo gã hiện lên một đạo thanh quang, tiếp đó một tấm phù lục màu xanh hiển hiện ở trước mắt, theo một ngụm tinh huyết trong miệng gã lóe lên một cái rồi biến mất chui vào trong đó, phù lục đại phóng thanh quang dán trên đỉnh đầu gã.

Tấm phù lục màu xanh lớn chừng bàn tay, vẽ khắc hơn mười đạo linh văn quanh co khúc khuỷu, nhìn cũng không phức tạp, toàn thân xanh tươi ướt át, chỗ rìa lại có phù văn hai màu ngân bạch như ẩn như hiện, ở trung tâm phù lục có một điểm sáng màu vàng nhạt, nhìn phi thường thần bí.

Phù này vừa dán lên người Vạn Thủy chân nhân, từng luồng từng luồng thanh quang nhộn nhạo lên, huyễn vụ màu trắng quanh gã vài chục trượng lập tức nhanh chóng biến mất, không cách nào tới gần Vạn Thủy chân nhân.

"Thanh Tâm Chú Phù? Đây là phù lục bí truyền của Côn Lôn Ngọc Hư cung, có thần thông ổn định tâm thần, không ngờ người này lại có một tấm." Hỏa Linh Tử khẽ di một tiếng.

"Phù lục Ngọc Hư cung!" Thẩm Lạc hiếu kỳ nhìn phù lục màu xanh vài lần, rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Vạn Thủy chân nhân thấy Thanh Tâm Chú Phù hữu dụng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Phù này là gã lấy được trong minh phủ Đông Hoa Tán Tiên, vốn tưởng là bí phù bình thường, hiện tại xem ra phù này là Đông Hoa Tán Tiên đặc biệt lưu lại, chính là vì đối phó huyễn vụ màu trắng này.

Thẩm Lạc thấy Vạn Thủy chân nhân thật không việc gì, sau khi ổn định tâm thần, tăng nhanh tốc độ đi tới.

Sau nửa canh giờ, hai người một cá ngừng trước một vách núi to lớn, Bích Hải Diêu Ngư vây quanh vách núi này vui sướng kêu to, thỉnh thoảng dùng đầu cà vào vách núi, vội vàng muốn đi vào trong đó, nhưng mỗi lần tới gần vách núi đều bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản bên ngoài.

"Xem ra chính là chỗ này." Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên vách núi đá, nói.

Nơi này đã xâm nhập Vân Vụ sơn không biết bao xa, huyễn vụ xung quanh nồng nặc hơn trước mấy lần, trúng lực ảo ảnh cũng lớn hơn rất nhiều, hắn ngăn cản cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Thanh Tâm Chú Phù trên đầu Vạn Thủy chân nhân loé lên thanh quang loá mắt, nhưng chỉ có thể đẩy những huyễn vụ màu trắng này ra xa hai, ba trượng.

Vạn Thủy chân nhân không nói hai lời, lập tức bay đến trước vách núi, lấy ra một khối ngọc phù màu trắng sáng óng ánh nhanh chóng thôi động.

Từng vòng từng vòng linh quang màu trắng từ trên ngọc phù bắn ra, đánh vào trên vách núi đá, chui vào trong đó.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên.

Hắn còn đang suy nghĩ cách phá giải cấm chế nơi đây, nhìn dáng vẻ Vạn Thủy chân nhân, đã sớm nắm giữ phương pháp phá tan cấm chế, xem ra gã đã che giấu đi rất nhiều chuyện.

"Vạn Thủy đạo hữu phải nhanh một chút, những tên kia đuổi rất sát, sau một lát là có thể đến đây." Thẩm Lạc cũng bay đến trước vách núi, nhìn về một hướng rồi nói.

Vạn Thủy chân nhân nghe vậy quýnh lên, gia tăng rót pháp lực vào trong ngọc phù.

Trên ngọc phù lập tức đại phóng bạch quang, nhanh chóng lay động, muốn rời tay bay ra.

"Mau!" Một tay khác của Vạn Thủy chân nhân bấm niệm pháp quyết, ngọc phù màu trắng tuột tay bắn ra, nhanh như chớp chui vào trong một khối đá của vách núi, không thấy bóng dáng.

Gã lại lấy ra ba tiểu kỳ màu trắng, bấm niệm pháp quyết đánh ra, cũng chui vào trong vách núi.

Nhưng mà vách núi không hề có động tĩnh gì, giống như không phát sinh chuyện gì cả.

Thẩm Lạc đợi một hồi, vách núi vẫn còn chưa xuất hiện vẻ khác thường, thế là ho khan một cái đang muốn hỏi thăm, bỗng tiếng vang ù ù từ phía trước truyền đến, vách núi và cả mặt đất phía dưới đột nhiên rung động lên, như là địa chấn, hư không cũng rung động theo, khiến hắn đứng không vững.

Bất quá tu vi Thẩm Lạc bực nào, bên ngoài thân loé lên quang mang đã ổn định thân hình.

Mà toàn thân Vạn Thủy chân nhân phủ đầy bạch quang, không bị đất rung núi chuyển làm ảnh hưởng, còn đang nhanh chóng bấm niệm pháp quyết thi pháp.

"Mở!" Gã bỗng nhiên mở to mắt, hét lớn một tiếng!

Trên vách núi đá phía trước lập tức hiện ra mảng lớn bạch quang, đồng thời từ giữa đó chậm rãi vỡ ra, hình thành một cánh cửa thông đạo, cuối lối đi là một mảnh thế giới tráng lệ.

"Mở ra, thông đạo này lập tức sẽ đóng lại, nhanh vào!" Vạn Thủy chân nhân mừng rỡ nói, đưa tay vẫy một cái, trước khi chui vào trong vách núi thì ngọc phù màu trắng và ba tiểu kỳ từ trong vách núi bay vụt về, rơi vào trong tay gã.

Thân thể của gã nhoáng một cái hóa thành một đạo bạch quang, bay vào trong thông đạo.

Thẩm Lạc thấy vậy nhìn nơi xa một cái, phất tay áo vung lên hư không bên cạnh, trong sương trắng bên cạnh hiện lên lam quang, sau đó lại ẩn đi.

Hắn mỉm cười, cũng hóa thành một đạo kim quang chui vào trong đó.

Cánh cửa thông đạo chậm rãi khép lại, lúc sắp khép kín, một đạo thanh quang hình chim từ đằng xa vô cùng nhanh chóng bay vụt tới, chính là ba người Viêm Liệt.

"Ám phủ Đông Hoa! Không có khả năng, Vạn Thủy chân nhân làm sao có thể phát hiện bí mật trứng cá kia!" Viêm Liệt nhìn thấy thế giới bạch quang trong cánh cửa thông đạo, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.

Nhưng y lập tức đè xuống chấn kinh trong lòng, toàn lực thôi động pháp bảo hình chim dưới thân, trên pháp bảo loé lên thanh quang lại mọc ra một đôi cánh chim, tốc độ lập tức bạo tăng gần nửa, phảng phất một tia chớp màu xanh vọt tới trước cửa, mắt thấy là sẽ chui vào trong đó.

Nhưng mà sương trắng phụ cận bay vọt tới, một đạo tinh quang màu lam từ đó bắn ra, đánh vào trên thân ba người Viêm Liệt.

Tốc độ ba người phi độn lập tức chậm lại, hư không quanh ba người càng hiện ra một màn sáng màu xanh lam như mặt kính.

Sắc mặt ba người đại biến, cả bọn chưa kịp làm gì, trước mắt lập tức hoa lên một cái, lúc lấy lại tinh thần đã xuất hiện trong một mảnh sương trắng nồng đậm, vách núi kia đã không thấy bóng dáng.

"Nguy rồi, chúng ta bị người truyền tống đến nơi khác, mau trở về!" Thần thức Viêm Liệt khuếch tán ra xung quanh, lập tức phát hiện bọn gã đang cách chỗ vách núi hai ba mươi dặm, vội vàng toàn lực chạy lại chỗ vách núi cũ.

Khoảng cách hai ba mươi dặm, đối với tu vi bọn gã chỉ nhoáng một cái đã qua, vách núi nơi đó đã biến hóa, chờ bọn gã bay trở về chỗ cũ, thông đạo cánh cửa vách núi đã khép lại, mặt ngoài nhìn không ra mảy may dị dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận